Không đợi Agustin nói hết lời, trên mặt bộ trưởng bộ tài chính Hilda để lộ ra nụ cười cổ quái, như có điều suy nghĩ nói:
- Chúng ta không cần đến Trung Quốc, cũng không cần thông qua chính phủ Trung quốc...
- Sao?
Nghe được lời nói tràn ngập thâm ý của Hilda..., đám người Strong nhất tề sửng sốt, ánh mắt tìm kiếm dừng lại trên người Hilda.
Còn Hilda thì trực tiếp giơ tay lên, chỉ vào vách tường đối diện:
- Các ngươi nhìn xem.
Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt tập trung đến vách tường đó, sau đó, con ngươi của bọn hắn chợt co rụt lại, hô hấp cũng từ từ trở nên dồn dập...
- Đây là...
Tổng thống Strong mạnh mẽ đứng dậy, trên mặt chất đầy thần sắc phức tạp khó có thể nói nên lời.
Trên vách tường màu trắng trong phòng họp, không biết từ khi nào xuất hiện rất nhiều con kiến, ngàn vạn con kiến hợp thành từng chuỗi ký tự trên vách tường, khiến người ta có một loại cảm giác sởn gai ốc.
Đối phương điều động đại quân kiến tiến vào phòng họp, hơn nữa hợp thành từng chuỗi ký tự trên vách tường, mặc dù tạm thời còn chưa biết đối phương đang truyền lại cái gì với bọn họ, nhưng có thể khẳng định một điều, người ngân giáp kia, cũng không có ý định lấy đi tính mạng của bọn họ.
Đây chính là tin tức tốt lớn nhất, Strong có thể xem hành động này là tín hiệu hữu hảo của đối phương, cũng có thể lý giải nguyên nhân đối phương không có ý định đối địch với bọn họ, bất luận là nhìn điểm nào, đối với Strong, đối với Nhà Trắng, thậm chí đối với cả nước Mỹ mà nói, đây là một việc vô cùng đáng ăn mừng.
Trong loại cảm xúc vô cùng phức tạp này, các đại thần Nhà Trắng nín thở tĩnh khí, ánh mắt không nhúc nhích nhìn thẳng vào vách tường, nhìn đàn kiến bò đi bò lại trên vách tường, không ngừng biến hóa trận hình, hiện ra các ký tự.
Một gã Bộ trưởng am hiểu Nhật ngữ, sau khi được Hilda nhắc nhở, vừa chú ý biến hóa của đàn kiến trên vách tường, đồng thời trong tay cầm bút nhanh chóng ghi chép lại những tin tức đàn kiến truyền tới.
Cả quá trình kéo dài khoảng ba phút, khi đại quân kiến bò xuống vách tường, tản đi các nơi, Strong kinh ngạc phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
- Hilda, đã ghi chép lại chưa?
Sau khi cố gắng làm cho tâm tình gần như bình tĩnh, Strong mới xoay người lại hỏi Hilda.
- Cũng ghi chép không sai biệt lắm.
Nghe thấy Strong hỏi thăm, Hilda thuận thế hoàn thành những từ cuối cùng, đặt bút xuống, từ trên ghế salon đứng dậy, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh hãi:
- Tổng Thống tiên sinh, có lẽ chúng ta nên cám ơn ác ma phương Đông này.
- Hilda, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tâm tình của Strong rất phức tạp.
- Những con kiến này sắp hàng ra bảy mươi chín cái tên.
Hilda hít vào một hơi thật sâu, sợ hãi nói:
- Những người này có liên quan đến kế hoạch thẩm thấu với chính phủ Nhật Bản, ác ma kia nói, kêu chúng ta diệt trừ những nội gian này, giữ kín tin tức kim khố bị trộm...
- Hắn... Hắn kêu chúng ta giữ kín tin tức kim khố bị trộm?
Nghe được lời nói của Hilda..., Strong nhất thời lộ ra nụ cười khổ:
- Hilda, ngươi nói cho ta biết, chúng ta yếu thế như vậy sao?
Diệp Dương Thành cướp sạch kim khố của nước Mỹ, đồng thời còn mang theo chiếc xe tăng mới nhất của nước Mĩ, nghiêm khắc mà nói, chính phủ nước Mỹ nên đối đầu với Diệp Dương Thành mới đúng.
Nhưng Diệp Dương Thành không cho là như vậy, thậm chí ngay cả đám người Strong, cũng không cho rằng mình là đối thủ của Diệp Dương Thành, dưới loại tình huống vô cùng quỷ dị, Diệp Dương Thành lại quay đầu báo cho người bị hại là chính phủ nước Mỹ, giữ kín tin tức hoàng kim bị trộm...
- Tổng thống tiên sinh, có lẽ chúng ta nên bắt đám gián điệp Nhật Bản trước đã.
Đối mặt với câu hỏi của Strong, Hilda trầm mặc một lúc, liền chủ động chuyển dời đề tài...
Nội các Nhật Bản hoàn toàn bị diệt, rơi vào trong tay thần ngục, cho dù không chết ít nhất cũng phải rụng mấy lớp da. Tội phạm trải qua hình phạt kinh khủng của thần ngục, sau khi ra tù tuyệt đối sẽ không công bố ra ngoài bọn họ gặp phải chuyện gì ở trong thần ngục, bởi vì mỗi tội phạm trước khi hết hạn tù được phóng thích, đều sẽ ký kết một bản hiệp nghị vĩnh viễn giữ bí mật với bên ngoài, một khi ra tù sau tiết lộ bí mật của thần ngục, như vậy.. cứ chờ đợi ngục tốt bắt giữ của thần ngục tới cửa một lần nữa.
Cho nên, cho dù mấy thành viên nội các Nhật Bản không đạt tới tiêu chuẩn tử hình, nhưng sau khi bọn họ ra tù, chắc chắn sẽ không còn giao thiệp với chính trị, hào quang đại thần nội các ngày xưa, đã sớm hoàn toàn tiêu tán khi bọn họ bước chân vào thần ngục.
Tổng giám cảnh sát mang theo mười mấy tấm lệnh bài nặng trịch, thần sắc sợ hãi xuất hiện trong hậu hoa viên Thiên Hoàng cung Nhật Bản, vừa nhìn thấy Chính Nhân Thiên Hoàng đang ngồi trên ghế đá ở hoa viên, lập tức cúi người hành lễ:
- Tổng giám cảnh sát Tá Thôn Thứ Lang, tham kiến Thiên Hoàng bệ hạ, chúc bệ hạ võ vận trường tồn.
- Tình hình nội các ra sao rồi?
Chính Nhân Thiên Hoàng ngồi trên ghế đá, sắc mặt bình tĩnh đón nhận chào lễ của Tá Thôn Thứ Lang, thần sắc lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh.
- Hồi bẩm Thiên Hoàng bệ hạ, nội các...
Tá Thôn Thứ Lang cắn răng, cúi đầu run giọng nói:
- Cũng không rõ hướng đi của các đại thần nội các, nhưng hạ thần cho là, các đại thần nội các có lẽ đã bị ác ma ngân giáp bắt đi rồi, hơn nữa rất có thể là bị bắt đến đảo Okinawa...
- Trên tay ngươi đang cầm cái gì?
Chính Nhân Thiên Hoàng bình thản hỏi.
- Là vật chứng lưu lại ở hiện trường các đại thần mất tích.
Tá Thôn Thứ Lang vội vàng tiến lên một bước, mở chiếc túi màu đen, lấy từ bên trong ra một tấm lệnh bài màu đỏ sậm, nói với Chính Nhân Thiên Hoàng:
- Bệ hạ, những lệnh bài này đều giống nhau, đều dùng Trung văn viết hai chữ‘ thần ngục ’, mặt khác viết hai chữ “bắt giữ”, bởi vậy có thể phán đoán, hung thủ bắt các đại thần nội các, có lẽ cũng là người Châu Á...
- Giữ lệnh bài lại, báo cho lãnh đạo của mấy đảng phái tới đây gặp ta.
Nằm ngoài dự liệu của Tá Thôn Thứ Lang, Chính Nhân Thiên Hoàng cũng không vì sự mất tích tập thể của các đại thần nội các mà tỏ vẻ không hài lòng, cả quá trình đều bình tĩnh và thong dong.
Chỉ thấy hắn đứng dậy, lẩm bẩm nói:
- Đảng phái Tại Dã, cũng nên xuất hiện một thủ tướng rồi...
- Vâng, bệ hạ.
Vừa nghe thấy Chính Nhân Thiên Hoàng lẩm bẩm, trong lòng Tá Thôn Thứ Lang đột nhiên giật mình, tiện đà hít một hơi thật sâu, cúi người đáp ứng:
- Hạ thần đi an bài.
Phất tay một cái, Chính Nhân Thiên Hoàng không nói thêm gì nữa, cho đến khi Tá Thôn Thứ Lang rời đi, hắn mới tay giơ lên vuốt vuốt cằm, tự nhủ:
- Chủ nhân có ý tứ bồi dưỡng một chính đảng thân Hoa... Xem ra, ta phải chọn lựa một chút...
Sau buổi tối tập thể nội các Nhật Bản mất tích, truyền thông của nhiều nước trên thế giới cũng lần lượt đưa tin, nhưng chuyện oanh động hơn cả chuyện này là, một gã ký giả Anh quốc từ Nhật Bản trở về, mang theo một đoạn phim tài liệu còn lưu lại duy nhất trên hiện trường, khiến cả thế giới khiếp sợ.