Cảm xúc của Thiên Huyễn quỷ vương bắt đầu xuất hiện ba động, ném ra lá bài tẩy cuối cùng.
Diệp Dương Thành khẽ ngẩng đầu liếc hắn một cái, giống như nhìn không khí, không phản ứng, tiếp tục nhắm hai mắt lại, cảm thụ Cửu Tiêu lực đang nhanh chóng lớn mạnh trong cơ thể...
- Không... Ta không muốn chết...
Thiên Huyễn quỷ vương đã vô kế khả thi, ngọn lửa linh hồn trong cơ thể đã tiêu hao gần bảy phần, một khi tổn thất quá tám phần, cho dù thực lực của hắn cường thịnh trở lại, cũng chỉ có thể rơi vào kết quả hồn phi phách tán, huống chi, thực lực của hắn chỉ xếp hạng cuối trong số các quỷ vương.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Thiên Huyễn quỷ vương kêu rên nói:
- Không... Đừng giết ta, ta sẽ làm nô bộc cho ngươi, ta sẽ lấy... A, khốn kiếp dừng lại, dừng...
- Thình thịch...
Một đạo hồng quang chói mắt bộc phát giữa không trung, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ thình thịch, một luồng khói đen nồng đậm vọt lên giữa kết giới...
Thiên Huyễn quỷ vương lúc trước còn vô cùng lớn lối, sau khi cầu xin tha thứ, đã bị Diệp Dương Thành không chút lưu tình cướp đi toàn bộ ngọn lửa linh hồn, triệt để hồn phi phách tán.
Còn tên lệ quỷ vốn đòi hỏi ngọn lửa linh hồn từ Diệp Dương Thành, lúc này đã hoàn toàn lâm vào trạng thái sững sờ, ngẩn người đứng ở nơi đó, tận mắt nhìn thấy Diệp Dương Thành đại phát thần uy, thân thể hắn bất chợt run rẩy, hiển nhiên Diệp Dương Thành đã triển lộ ra thực lực vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.
Khi tên lệ quỷ này hơi chút hoàn hồn, xoay người muốn thoát đi, lại đột nhiên cảm giác được phía sau mình truyền đến một tiếng xé gió, ngay sau đó, có một vật thể bén nhọn, chĩa vào sau ót của hắn...
- Thần... Thần Tôn...
Thanh âm của tên lệ quỷ có chút phát run, cười lớn nói:
- Tiểu... quỷ thân thể gầy yếu, không đáng để ngài ra tay..
- Ngươi biết thực lực của ác quỷ này, cũng biết bản lãnh của hắn, có đúng không?
Diệp Dương Thành vẻ mặt lãnh đạm đứng phía sau lệ quỷ này, một tay cầm thương chĩa vào sau ót lệ quỷ, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm Bàn Long ngân thương vào trong cơ thể hắn, để hắn hóa thành khói xanh tiêu tán giữa thiên địa.
Nghe được hỏi thăm của Diệp Dương Thành, lệ quỷ kia khó tránh khỏi cả người chấn động, biên độ run rẩy cũng càng lúc càng lớn.
- Thần... Thần Tôn ngài nói đùa...
Lệ quỷ rất khiên cưỡng mỉm cười, lời nói có vẻ cà lăm:
- Tiểu... quỷ chỉ là lệ quỷ trung giai nhỏ bé,... làm sao có thể biết khả năng của quỷ vương kia...
- Trâu bò húc nhau, ngư ông đắc lợi.
Nghe thấy lệ quỷ vô lực giải thích, Diệp Dương Thành cũng đã hoàn toàn khẳng định suy đoán trong lòng mình, thản nhiên nói:
- Chẳng qua nếu ngươi muốn làm ngư ông, cũng yếu ớt quá mức...
- Thần Tôn, ta...
Nghe ra sát ý trong lời nói của Diệp Dương Thành, cả người lệ quỷ run lên, đang muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng Diệp Dương Thành làm sao có thể bỏ qua cho hắn?
Lệ quỷ còn chưa kịp xoay người quỳ xuống, Diệp Dương Thành đã rung ngân thương, phù một tiếng, đâm Bàn Long ngân thương vào trong linh thể của lệ quỷ này...
- A...
Tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt vang vọng khắp bụi cỏ âm linh, tên lệ quỷ cuối cùng cũng bị Diệp Dương Thành đâm một thương hồn phi phách tán.
- Thình thịch...
Linh thể nổ tung, hóa thành một luồng khói xanh, chỉ có điều khiến cho Diệp Dương Thành cảm thấy kỳ quái chính là, trên người lệ quỷ này, hắn không chiết xuất được bất kỳ năng lượng lạnh lẽo nào...
- Lẽ nào trên người ác quỷ mới có thể lấy ra năng lượng kia sao?
Nhìn lướt qua tên lệ quỷ sau khi chết hóa thành khói xanh, Diệp Dương Thành không khỏi có chút nghi hoặc nhíu mày, ban đầu hắn còn tưởng rằng, chỉ cần là trên người linh thể đều có thể lấy ra loại năng lượng này.
Nhưng bây giờ nhìn lại, tựa hồ cũng chỉ có những ác quỷ từ mười tám tầng địa ngục trốn ra, mới có thể gia tốc tốc độ tu luyện của hắn, còn những lệ quỷ bình thường, cũng không có biện pháp cung cấp thứ hắn muốn.
- Xem ra, sau này có thời gian sẽ phải tới địa phủ này nhiều hơn.
Những ác quỷ chạy ra từ mười tám tầng địa ngục mặc dù có đủ loại thủ đoạn, nhưng thông qua giao thủ với Thiên Huyễn quỷ vương lúc trước, Diệp Dương Thành cũng có thể căn bản khẳng định, những ác quỷ này mặc dù có thực lực mạnh mẻ, còn có một số thủ đoạn làm cho người ta khó lòng phòng bị, nhưng so với trợ lực tu luyện mà bọn họ cung cấp, chút nguy hiểm này không tính là gì.
Đáng tiếc duy nhất chính là, trước mắt hắn chỉ có thể một mình xuyên qua hai giới âm dương, nếu như những thủ hạ thần sử cũng có thể đi theo hắn tiến vào địa phủ... Diệp Dương Thành nhớ lại điều kiện trao đổi mà Thiên Huyễn quỷ vương nói ra trước khi chết.
Từ câu nói của hắn không khó nhìn ra, trước mắt ác quỷ lao ra khỏi mười tám tầng địa ngục, chỉ là một phần trong số đó, còn có khá nhiều ác quỷ không thể rời khỏi mười tám tầng địa ngục, đến bây giờ còn đang ở lại.
Nếu như điều kiện thành thục, Diệp Dương Thành có lẽ sẽ dẫn dắt nhân thủ tiến vào địa phủ, quét ngang ác quỷ khắp địa phủ, cướp đoạt năng lượng trên người những ác quỷ này.
Trong đôi mắt đã hiện lên một đạo tinh quang, sau khi quyết định chủ ý, Diệp Dương Thành cũng không tiếp tục lưu lại địa phủ nữa, lấy ra thần ngục lệnh từ trong không gian Cửu Tiêu, nắm trong tay quát khẽ:
- Lối đi âm dương, mở.
Khi Diệp Dương Thành rời khỏi địa phủ đại khái hơn một phút, có mấy đám mây màu đen còn u ám hơn đám mây của Thiên Huyễn quỷ vương lúc trước từ từ nhích tới gần vị trí chết của Thiên Huyễn quỷ vương.
Cảm thụ khí tức cuồn cuộn còn chưa tản đi hết, nhận thấy nguyên tố điện hệ nồng nặc giữa thiên địa tựa hồ khiến quỷ hít thở không thông, mấy đám mây màu đen này tựa hồ không chút do dự, nhanh chóng thoát đi vô ảnh vô tung.
Cũng chính vì chuyện xảy ra hôm nay đã thúc đẩy cả địa phủ đột ngột chuyển biến tình thế, các ác quỷ vốn chinh phạt lẫn nhau vì bảo vệ tánh mạng, liên tiếp làm ra lựa chọn đồng dạng, có kẻ thì chọn liên hiệp với ác quỷ khác, công thủ lẫn nhau, đồng thời bọn họ cũng phái ra đại lượng thủ hạ, đi khắp thế giới tìm kiếm tung tích của Diệp Dương Thành.
Cố gắng tìm được Diệp Dương Thành, sau đó tập hợp hàng nghìn hàng vạn hàng vạn lực hàng vạn, giết chết Diệp Dương Thành... Dù sao, thiên lôi chính là khắc tinh của quỷ vật, mà Diệp Dương Thành thi triển thần lôi thuật trong địa phủ, mang cho bọn hắn cảm giác nguy cơ cực kỳ nồng đậm.
Có thể nói, sau khi Diệp Dương Thành thi triển thần lôi thuật, hắn cũng đã trở thành công địch của địa phủ.
Chỉ có điều, bọn họ hiển nhiên phải thất vọng, bởi vì địa phủ vốn không phải là thế giới sinh sống của Diệp Dương Thành...
Sau khi trở lại dương gian Diệp Dương Thành thật sự có cảm giác như vừa chìm vào giấc mộng, không ngờ địa phủ đáng sợ trong truyền thuyết hiện nay lại có hình dáng như vậy, nếu người bình thường tiến vào địa phủ, chỉ sợ cũng sẽ không liên hệ tới địa ngục quỷ khí um tùm trong truyền thuyết?