Giờ phút này Diệp Cảnh Long thật sự tin tưởng mình đã gặp quỷ, hai nam tử đột nhiên xông vào tát thẳng lên mặt Vương Triển Bằng, lại cung kính lễ độ như vậy với anh trai của mình?
Lúc này vẻ mặt của hắn như gặp quỷ, miệng há hốc không ngừng nhu nhu mắt của mình…
Máu huyết trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào, tuy có vẻ ngây dại đứng nơi đó, nhưng trong lòng lại đang nhấc lên sóng to gió lớn, cũng chỉ có riêng hắn tự biết…đó là anh trai ruột thịt của hắn! Diệp Cảnh Long thầm lặng siết chặt nắm tay.
Mà lúc này đại Tráng thật sự phát mộng!
Trong phòng khách biệt thự lâm vào không khí yên lặng ngắn ngủi, hai nam tử đứng sang hai bên, Diệp Dương Thành chậm rãi đi tới trước mặt Vương Triển Bằng, vừa đi vừa hỏi:
- Hiện tại đã có thể nói chuyện bình thường với nhau được chưa?
Trong mắt Vương Triển Bằng hiện lên đạo tinh quang hung ác…
- Dạy mãi không sửa!
Nam tử bên trái hừ lạnh nói.
- Nên đánh!
Nam tử bên phải ngắn gọn nói, cùng tiến lên một bước, tốc độ nhanh như chớp vung tay…
- Ba!
Vương Triển Bằng lại choáng váng, không đợi hắn đứng vững thân mình bên tai lại vang lên tiếng gió rít…
- Ba!
Lại một cái tát rơi lên mặt, miệng Vương Triển Bằng tràn ra tia máu tươi, thân hình xoay tròn tại chỗ, mất thăng bằng ngã bệch xuống đất.
Không cấp cho Vương Triển Bằng thời gian suy nghĩ rõ ràng sự tình, Diệp Dương Thành đã ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn gò má hoàn toàn sưng phù của hắn, nói:
- Thủ hạ ra tay không biết nặng nhẹ…
- Không…không có gì…
Vương Triển Bằng hoàn toàn bị hù sợ, vừa nghe Diệp Dương Thành nói như thế, hắn lập tức rùng mình.
- Vậy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được rồi chứ?
Diệp Dương Thành nhếch môi cười thật ôn hòa hỏi.
- Đương nhiên…đương nhiên có thể…
Vương Triển Bằng gật đầu, Diệp Dương Thành cũng gật gật đầu, quay người vẫy tay:
- Mấy đứa lại đây.
- Dạ, ca.
Tâm tình Diệp Cảnh Long phấn khởi, nhìn anh trai thay mình xuất đầu, cảm giác hoàn toàn chiếm thượng phong, thật sự làm người ta phi thường hưởng thụ.
Nghe Diệp Dương Thành gọi người, mà Diệp Cảnh Long lập tức mở miệng đáp, khiến Vương Chấn Huy sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Không nhìn thấy được lão đầu tử bị người tát bốn bạt tai, lúc này ngã ngồi dưới đất cúi đầu chịu thua sao? Đứa con như hắn càng không lợi hại bằng lão tử, bảo hắn còn có thể làm như thế nào?
Tiểu tử nghèo bị hắn cho người chận đường đánh vào bệnh viện kia, lại đang gọi tên thanh niên hung hăng càn quấy nọ là…ca!
Trong lòng vô cùng kinh hoàng, Vương Chấn Huy giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn qua Cừu Lỵ Lỵ đang đứng trên cầu thang, ánh mắt vô cùng tức giận, tựa hồ hắn trêu chọc phải phiền toái như vậy, đều là lỗi của Cừu Lỵ Lỵ.
Diệp Dương Thành cũng không để ý tới Vương Chấn Huy, từ trên cao nhìn xuống Vương Triển Bằng, thoáng nheo mắt, nói:
- Con của ông cho người đánh em trai của tôi, còn đánh bạn gái của nó cùng bạn của nó, món nợ này, ông dự định giải quyết thế nào với tôi đây?
Sắc mặt Vương Chấn Huy chợt trắng nhợt…
- Chấn Huy!
Vô luận có tình nguyện hay không, nhưng dưới tình huống đối phương tuyệt đối cường thế, hắn cũng không thể tiếp tục giúp con trai giải vây, mượn cơ hội này giãy dụa đứng lên, trên mặt chất đầy tức giận, lạnh lùng:
- Thật là con làm sao?
- Cha, con…
Nhìn thấy bộ dáng của Vương Triển Bằng, Vương Chấn Huy liền biết mình gặp tai ương, hắn vô cùng hiểu cha hắn, lấy người khác làm tấm mộc không phải là thủ đoạn sở trường của cha hắn sao?
Tranh luận chỉ là vô dụng, hắn nghẹn lời một lúc, suy sút cúi đầu…
Biểu hiện của Vương Chấn Huy rõ ràng đã thừa nhận việc mình làm, Vương Triển Bằng vừa nghĩ tới con của mình ở bên ngoài gây chuyện thị phi, còn đem Vương gia cơ hồ dồn tới tuyệt cảnh…trong lồng ngực hắn tràn ngập cỗ tức giận, cơ hồ trực tiếp nổ tung.
- Đồ hỗn trướng, tao đánh chết mày!
Gầm lên một tiếng, Vương Triển Bằng thuận tay cầm lấy cây gậy dài chừng nửa thước sau một cây cột, đập xuống Vương Chấn Huy…
Chỉ sau ba mươi giây Vương Chấn Huy đã ôm đầu hô lớn:
- Cha…đừng đánh nữa…đừng đánh nữa…
- Xem tao thu thập mày…
Đánh con mình tơi bời trước mặt người khác, trong lòng Vương Triển Bằng cũng có tâm tư dùng khổ nhục kế bên trong. Vương Chấn Huy mở miệng cầu xin tha thứ, hắn liền thuận theo bậc thang đi xuống, ném cây gậy dưới đất, nổi giận đùng đùng liếc mắt nhìn Vương Chấn Huy, sau đó quay đầu nói:
- Tiểu huynh đệ, chuyện này chứng thật là Vương gia không đúng, là lão đầu tử này bảo đảm không nghiêm, làm cho đứa con trở thành đồ hỗn trướng, cậu xem…đánh cũng đã đánh rồi, cơn giận của cậu…
- Đó là ông đánh, ông dạy dỗ đứa con liên quan gì tới tôi?
Diệp Dương Thành khoanh tay thờ ơ lạnh nhạt, lúc này nghe được lời của Vương Triển Bằng không hề cấp chút mặt mũi, thản nhiên nói:
- Đứa con súc sinh của ông đánh em trai tôi vào bệnh viện, ông cho rằng chỉ đánh một trận như vậy thì chuyện này có thể bỏ qua hay sao?
Nheo mắt, hắn nói tiếp:
- So sánh với em trai của tôi, đứa con súc sinh của ông tính cái gì?
- Cậu…
Nghe Diệp Dương Thành ngậm miệng mở miệng mắng súc sinh, trong lòng Vương Triển Bằng tràn ngập cơn tức, hít sâu một hơi nói:
- Tôi có thể lấy ra năm triệu, chuyện này bỏ qua được không?
Đây đã là điểm mấu chốt cuối cùng của hắn, nếu Diệp Dương Thành còn lòng tham không đáy, hắn đã chuẩn bị cá chết lưới rách!
- Năm triệu?
Diệp Dương Thành lập tức mở miệng cười, quay đầu nói với một nam tử áo đen:
- Đi tìm bốn cây gậy vào đây!
- Dạ!
Nam tử kia chính là Tống Lâm Lập, nghe lệnh liền ứng tiếng, quay người rời khỏi biệt thự.
Hai phút sau Tống Lâm Lập cầm bốn cây gậy gỗ đi vào nhà.
Diệp Dương Thành cầm lấy đưa cho bốn người Diệp Cảnh Long, quay người lại nhàn nhạt cười:
- Tôi đưa cho ông mười triệu, đánh tên súc sinh này một trận, như thế nào?
- Cậu…
Vương Triển Bằng giận dữ suýt chút nữa muốn ngất.
- Vương gia tuyệt đối không phải quả hồng mềm tùy ý cho người nắm!
Nhìn chăm chú vào Diệp Dương Thành, Vương Triển Bằng trầm giọng nói:
- Làm người lưu một đường, ngày sau dễ gặp lại…tôi khuyên anh đừng quá kiêu ngạo, còn tuổi nhỏ có chút năng lượng thì cho rằng mình đệ nhất thiên hạ? Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, anh căn bản chẳng là thứ gì…