Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 637: Đạo lý chính là giảng như thế!



Một câu nói lực sát thương thật lớn, đừng nói là Diệp Cảnh Long chưa từng nhìn thấy qua anh trai bá đạo như vậy bao giờ, dù là Lâu Quý Đồng bọn họ cũng bị câu nói của hắn làm sợ ngây người, lập tức vẻ mặt của ba thần sử đỏ hồng, biểu hiện bá đạo của Diệp Dương Thành tựa hồ mơ hồ truyền ra tin tức nào đó với bọn họ.

Vương Triển Bằng bị tát bay ra ngoài, Vương Chấn Huy sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, ngơ ngác đứng ngây ra đó, không biết hiện tại mình có thể nói gì, lại có năng lực làm điều gì?

Nhưng hắn cũng không hề có vẻ căm giận khi thấy cha mình bị đánh, ngược lại tận đáy lòng lại nổi lên ý cười vặn vẹo, cảm giác vui sướng khi thấy người gặp họa, làm toàn thân hắn thật khoan khoái.

Kỳ thật nếu không phải trước đó đã điều tra rõ nội tình của Vương gia, biết rõ hành vi của Vương Triển Bằng cùng con của hắn đã từng làm gì, Diệp Dương Thành cũng không có cơn tức lớn như vậy, vung tay liền tát bay người khác.

Đáng tiếc số mạng của Vương gia thật xui xẻo, lại đánh vào trong tay Diệp Dương Thành. Đối với những tên ác ôn cặn bã như vậy, Diệp Dương Thành chưa bao giờ nương tay, trước kia không hề, sau này cũng sẽ như thế.

Chỉ thấy trên mặt hắn hiện lên nụ cười ấm áp như gió xuân, hỏi:

- Hai chữ đạo lý này, tiếng Anh đọc như thế nào đây?

- Đạo lý?

Vương Chấn Huy ngây dại, hắn làm sao biết Anh văn đọc như thế nào? Nhưng tại sao Diệp Dương Thành muốn hỏi vấn đề này?

- Xem ra anh không biết.

Diệp Dương Thành cười cười, nhìn qua Cừu Lỵ Lỵ:

- Còn cô, biết không?

- Tôi…

Cừu Lỵ Lỵ thật sự không biết hai chữ đạo lý dịch sang Anh văn đọc thế nào, nhưng…có liên qua đến chuyện đang nói sao?

Thấy dáng vẻ ngây ngẩn của hai người, Diệp Dương Thành nở nụ cười:

- Các người xem, tôi đã nói qua một khi đạo lý giảng không thông, tôi mới sử dụng bạo lực, vấn đề là hai người không biết đạo lý giảng như thế nào, tôi làm sao mà giảng đạo lý với hai người đây?

Nhìn thấy Vương Chấn Huy cùng Cừu Lỵ Lỵ sửng sốt, Diệp Dương Thành bất đắc dĩ nhún vai:

- Hai người rõ ràng buộc tôi sử dụng bạo lực đó thôi.

Lời đã nói tới đây, ý tứ bên trong thế nào hai người Tống Lâm Lập làm sao không biết? Khi Diệp Dương Thành nói xong quay lưng, hai người đã xoa xoa hai tay, đi về hướng Cừu Lỵ Lỵ cùng Vương Chấn Huy…

- Ah…

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng bên tai mọi người, Cừu Lỵ Lỵ cùng Vương Chấn Huy làm sao là đối thủ của hai người Tống Lâm Lập? Lập tức bị đòn một trận tơi bời, khiến bốn người Diệp Cảnh Long nhìn thấy ngẩn ngơ…

Nguyên lai ba chữ giảng đạo lý còn có thể dùng như vậy?

Sửa chữa Vương Chấn Huy cùng Cừu Lỵ Lỵ cũng không cần dùng bao nhiêu thời gian, đảo mắt hai người đã bị đánh thành đầu heo, té trên mặt đất kêu rên thê thảm.

Cho tới lúc này Diệp Dương Thành mới bước lên một bước, trong ánh mắt vạn phần hoảng sợ của Cừu Lỵ Lỵ, cười lạnh:

- Đừng cho rằng mình xinh đẹp một chút thì có thể làm gì thì làm, đừng luôn khi dễ người khác không biết tôn trọng người, mặt khác, tặng cho cô một câu khuyên bảo chân thành, nam nhân đánh nữ nhân sao, thế gian này thật không ít đâu.

- Ô ô…

Hai má sưng phù, Cừu Lỵ Lỵ căn bản không có chút cơ hội giải thích cho mình.

Diệp Dương Thành có chút không thú vị quét mắt nhìn lướt qua nàng, hai tay chống đầu gối đứng thẳng người, nói:

- Đem nữ nhân này ném ra ngoài, trong này không còn chuyện của nàng!

- Dạ!

Tống Lâm Lập bước lên hành lễ, sau đó xách Cừu Lỵ Lỵ đi ra khỏi phòng khách biệt thự.

Ném đi nữ nhân ham giàu sang kia, không khí trong phòng khách không hề có chút hòa dịu, thậm chí sau khi nàng bị ném ra ngoài, ngã trên mặt đất phát ra tiếng thét thảm thiết, Diệp Dương Thành đi tới trước mặt Vương Triển Bằng, nói:

- Sau đêm nay Vương gia các người sẽ hóa thành hư ảo.

Hơi thở của Vương Triển Bằng cứng lại, bốn người Diệp Cảnh Long nghe được lời nói của Diệp Dương Thành đều hoàn toàn ngây dại…Sau đêm nay Vương gia sẽ thành hư ảo? Chỉ vì họ bị đánh, Diệp Dương Thành lại muốn tiêu diệt cả nhà người ta?

Trong ánh mắt của họ toát ra vẻ hoảng sợ, sát khí của Diệp Dương Thành có phải quá nặng một chút hay không? Trừng phạt như vậy có phải quá mức hay không?

Có lẽ đã nhận ra cảm xúc dao động của bốn người Diệp Cảnh Long, Diệp Dương Thành thoáng do dự, quay người nói:

- Có chút tình huống mấy đứa không biết, nếu như muốn biết thì đi hỏi Lâu Quý Đồng đi.

- Hỏi Lâu Quý Đồng?

Bốn người Diệp Cảnh Long ngây ngốc, sau đó đưa mắt nhìn Lâu Quý Đồng, trên mặt tràn đầy hiếu kỳ.

Nghe lệnh của Diệp Dương Thành, Lâu Quý Đồng liền kéo bốn người sang bên giải thích, lai lịch nguồn gốc của Cửu Hổ bang cho tới bây giờ, làm sao hoành hành ngang ngược làm đủ việc ác…

Lúc này Diệp Dương Thành nhéo cổ áo Vương Triển Bằng nhấc hắn lên khỏi mặt đất.

- Diệt…diệt cả nhà của tôi…

Lúc này Vương Triển Bằng đã hoàn toàn ngây dại, khi hắn nghe được câu nói của Diệp Dương Thành, hắn biết sự tình hôm nay chỉ sợ không xong!

Nhưng đồng dạng một câu này của Diệp Dương Thành đã ép Vương Triển Bằng đi lên tuyệt lộ, người ta đã muốn diệt cả nhà của hắn, hắn còn giả bộ sợ hãi cái gì? Nghĩ tới đây trong mắt Vương Triển Bằng lộ hung quang, nhìn về hướng Lâu Quý Đồng, rít gào dữ tợn:

- Lâu Quý Đồng, nếu ông dám động tới Vương gia của tôi, tôi sẽ…

- Ba!

Một cái tát vang dội.

Diệp Dương Thành nhìn chăm chú vào Vương Triển Bằng, gằn từng chữ:

- Người muốn tiêu diệt Vương gia, là tôi!

- Mày…

Vương Triển Bằng vừa sợ vừa giận:

- Mày làm vậy chẳng phải quá độc ác? Cũng bởi vì đứa con súc sinh của tao, mày muốn diệt sạch?

- Nếu chỉ vì lỗi lầm con của ông sao…

Diệp Dương Thành thản nhiên nói:

- Tôi chỉ cần cho hắn vạn kiếp bất phục, nguyên nhân chính muốn Vương gia của ông biến mất trên thế giới này, chính là những chuyện ác bao năm qua mà các ngươi đã làm!

- Mày cho rằng mày là ai?

Vương Triển Bằng nở nụ cười, cười thật lớn tiếng:

- Mấy chục năm gia sản của Vương gia, với thân phận lai lịch cùng tài chính của chúng tao, mày muốn động tao cũng phải suy nghĩ cho kỹ một phen!

- Không, cái chết của các ngươi không quan hệ gì tới chuyện tài chính!

Diệp Dương Thành cười híp mắt, buông tay.

- Mày có ý tứ gì?

Lúc này Vương Triển Bằng đã tới bước đường cùng, vô cùng sợ hãi.

- Cho ông hai con đường đi.

Diệp Dương Thành nói:

- Nếu ngoan ngoãn ký tên chuyển nhượng tài sản, cho các ngươi chết nhẹ nhàng một chút. Nếu không ký cũng không sao, của cải của Vương gia cũng sẽ rơi vào tay của tôi, chẳng qua người của Vương gia phải chết thật thống khổ.

Diệt môn người ta, còn muốn đoạt của cải của bọn hắn!

Đồng tử Vương Triển Bằng co rụt lại, đột nhiên cười ha hả:

- Tốt, thật ngoan độc ha ha…năm xưa tao cũng dùng thủ đoạn này hoàn thành việc tích lũy tài chính cho mình, không nghĩ tới hai mươi năm sau…

- Không, tôi khác với ông.

Diệp Dương Thành lắc đầu:

- Ông mưu tài sản người ta là vì bản thân tham lam, mà tôi lấy số tiền này muốn làm chuyện từ thiện. Cho nên chúng ta không giống nhau!

Vương Triển Bằng cúi đầu, nhìn qua như đang làm quyết định, nhưng trên thực tế hắn đã vươn tay ra sau lưng…

Diệp Dương Thành nhìn thấy nhưng không ngăn cản.

Thẳng đến…

- Hiện tại mày còn muốn giết cả nhà tao sao?

Đột nhiên rút ra một khẩu súng, họng súng tối đen nhắm thẳng Diệp Dương Thành, Vương Triển Bằng nở nụ cười, cười vô cùng hung hăng càn quấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.