Diệp Dương Thành có thể hiểu được áp lực hiện tại của cha mẹ, dù sao đều là thân thích bạn bè, từ chối ai cũng sẽ tổn thương tình cảm. Nhưng nếu lựa chọn giúp người nào đó, nhóm người này đương nhiên sẽ cao hứng, nhưng nếu đã mở tiền lệ, những người khác thì sao bây giờ?
Cho nên muốn giải quyết vấn đề nhân tình này, mấu chốt là ở một chữ, chính là “lợi”, vô luận muốn nhập cổ, hay muốn chiếm vị trí ăn không ngồi rồi trong công ty, đều không tránh thoát chữ “lợi”, nói cách khác, nếu chuyện không có lợi thì ai lại chịu đi làm đây?
Xét đến cùng, nếu hắn muốn giải quyết vấn đề này, bất kể là ai nếu tìm tới cửa, đều tìm việc giao cho bọn hắn đi làm, nhưng không phải hết thảy đều đưa vào danh sách nhân viên công ty của chính mình.
Cho xe ngừng ven đường, Diệp Dương Thành cúp điện thoại, xoa xoa cằm, nhìn dòng người qua lại như nước chảy, lâm vào trong trầm tư.
…
- Ha ha ha…
Một trận tiếng cười to vang lên trong một hội quán tư nhân, vừa cúp điện thoại, Vu Hải Thanh đứng bật dậy, trên mặt lộ nụ cười lạnh lẽo, lẩm bẩm:
- Đang lo lắng không có lý do đâu, mày lại chủ động đưa tới cửa.
Nói xong câu đó, Vu Hải Thay vẫy tay gọi nam tử mặc âu phục đen, nói:
- Chuyện điều tra tiếp tục tiến hành, hiện tại anh trước tiên đi…
Nhỏ giọng dặn dò một phen, khóe môi Vu Hải Thanh hiện lên nụ cười giả tạo:
- Lần này tôi thật muốn nhìn xem đó là mãnh long quá giang, hay chỉ là một con sâu lông chỉ biết tránh trong kén!
Nghe được lời dặn dò của Vu Hải Thanh, trong lòng nam tử trầm xuống, hắn cảm nhận được một cỗ bất an, nhưng lại không biết vấn đề ở nơi nào. Chỉ thoáng do dự chốc lát, cuối cùng hắn vẫn không nói ra nỗi lo lắng trong lòng mình, gật gật đầu, xoay người rời khỏi phòng đi thẳng đến thành phố Thiệu Hoa.
Vu Hải Thanh không hề biết những lời hắn nói với nam tử kia đã bị mấy công tử ca ở phòng bên cạnh thông qua trang bị nghe trộm toàn bộ nghe rõ ràng.
Thanh niên mập mạp đưa tay tắt đi chiếc máy nhỏ trên bàn, trên mặt lộ dáng tươi cười đắc ý, chỉ vào cái máy nhỏ nói:
- Đây gọi là lo trước khỏi họa.
- Lục thiếu quả nhiên thủ đoạn lợi hại.
Đám công tử ca tỏ vẻ bội phục sát đất, nhưng trong lòng có nghĩ vậy hay không thì không biết được.
Lục thiếu cười nhẹ, hạ giọng nói:
- Chờ xem đi, vở kịch hay sắp sửa mở màn.
- Hắc hắc hắc…
Trong phòng vang lên tiếng cười vui sướng khi thấy người gặp họa…
- Nhiều như vậy?
Diệp Dương Thành đi thẳng tới tòa lầu quỹ từ thiện Dương Thành, vừa đẩy cửa đi vào văn phòng, lập tức nhìn thấy trên bàn chồng chất thật nhiều văn kiện tư liệu, hắn thoáng ngây ngẩn, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu lẩm bẩm:
- Xem ra muốn hoàn thành mục tiêu trong thời gian dự định vẫn rất có thể.
Ngay lúc Diệp Dương Thành còn đang suy tư, sau lưng truyền lại tiếng bước chân, thanh âm một cô gái vui vẻ nói:
- Nha, Diệp đại ca đã tới.
- Ha ha, tôi tới mà cô cao hứng như thế sao?
Diệp Dương Thành giật mình quay người lại, nhìn cô gái đang ôm chồng tư liệu trong tay cười nói:
- Có chuyện gì sao?
- Ân, tư liệu đã thật nhiều.
Cô gái mỉm cười, hơi giơ cằm nói:
- Nếu anh không xử lý chỉ sợ không đủ thời gian đâu.
- Hiện tại đã thu được bao nhiêu lời nhắn xin giúp đỡ?
Diệp Dương Thành nhìn thoáng qua tư liệu, vừa tránh người cho nàng vào phòng, cười hỏi.
- Đến bây giờ đã thu được 3229 lời nhắn, sau khi trải qua xét duyệt, có 793 lời nhắn phù hợp điều kiện, 931 tư liệu không đầy đủ, hiện tại đang liên hệ với người xin giúp đỡ.
Cô gái thập phần lưu loát hồi báo kết quả.
- Không sai.
Nghe cô gái trả lời, Diệp Dương Thành không nhịn được gật đầu khen ngợi. Trang web vừa khai thông bao lâu đây? Hiện tại đã nhận được nhiều tư liệu xin giúp đỡ như vậy, tuy nói có một bộ phận không có hiệu quả, nhưng một bộ phận có tác dụng đã làm cho hắn cảm thấy thật cao hứng, người xin giúp đỡ càng nhiều, tốc độ nhiệm vụ tiến triển sẽ càng nhanh hơn.
Đặc biệt hắn đã nhận được những thần sử đi tìm kiếm người mất tích hội báo, tính đến trước mắt đã thành công giải cứu bốn nạn nhân, trong đó còn có con của Trần Hữu Quốc cùng Dương Vũ Lộ, tuy rằng nhân số giải cứu còn chưa nhiều, nhưng đây cũng xem như một khởi đầu tốt đẹp phải hay không?
Hiện tại con của vợ chồng Trần Hữu Quốc đang trên đường trở về huyện Ôn Nhạc, nhưng Diệp Dương Thành vẫn chưa báo với họ, bởi vì hắn muốn cho họ nỗi vui mừng bất ngờ, cũng không biết hai vợ chồng có tiếp nhận nổi hay không?
Đợi cô gái đem tư liệu đặt lên bàn sau đó rời khỏi, Diệp Dương Thành đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh bàn làm việc, hít nhẹ một hơi, sau đó cầm văn kiện lên xem.
- Hà Giai Vi, nữ, lúc mất tích đã hai mươi ba tuổi, cao 1m63, không rõ thể trọng…
Tư liệu thập phần đơn giản, mấu chốt nhất chính là ảnh chụp dán bên góc phải phía trên.
Đây là một cô gái từ Tứ Xuyên đến làm công, hai năm trước mất tích tại Hàng Châu, đến nay tung tích không rõ, người đăng ký xin giúp đỡ là cô của Hà Giai Vi tên Hà Tú Trân.
Nhìn chằm chằm ảnh chụp chốc lát, Diệp Dương Thành nhắm mắt lại vận dụng thần quyền tìm kiếm vị trí của Hà Giai Vi, chưa đầy ba giây sau hắn không nhịn được nhíu mày, ồ nhẹ một tiếng.
Hà Giai Vi vẫn còn ở Hàng Châu, xác thực mà nói nàng ở trong khu Giang Kiền trấn Cửu Bảo tại Hàng Châu, còn nằm trong phạm vi nội thành khu Giang Kiền, vì sao suốt hai năm không liên hệ với người nhà đây?
Mơ hồ cảm thấy không ổn, Diệp Dương Thành không chút chần chờ dùng tâm linh liên lạc với vài thần sử phụ trách khu vực Chiết Giang, phân phó:
- Lập tức chạy tới khu Giang Kiền trấn Cửu Bảo Hàng Châu, giải cứu một cô gái tên Hà Giai Vi người Tứ Xuyên.
Vừa truyền mệnh lệnh giải cứu, hắn cũng đem vị trí chính xác báo cho các thần sử, nói:
- Tốc độ nhanh lên!
- Dạ…chủ nhân.
Ba thần sử đồng thời nhận được mệnh lệnh cùng đáp lại một câu, sau khi chặt đứt liên hệ, ba thần sử khai thông một phen, hai thần sử đi trấn Cửu Bảo, người còn lại tùy thời đợi tin tức.
- Tiểu Cao, phòng 309 lầu ba có một người khách chọn cô, nhanh chóng sửa soạn đi qua đi.
Trong một căn phòng tối đen lầu hai hội quán tại trấn Cửu Bảo, một người đàn bà trung niên lớn tiếng kêu lên, chỉ nghe bà ta nói:
- Lần này nếu cô còn làm ra chuyện gì, đừng trách lão nương không khách khí.
- Tôi…
Trong bóng đêm, một cô gái quần áo bại lộ sợ hãi đứng dậy, nhìn người đàn bà trang điểm thật đậm đứng ở cửa, một nét tươi cười ảm đạm hiện lên trên mặt của nàng, nàng gật gật đầu, đáp:
- Đã biết, mẹ.
- Nhanh lên nhanh lên.
Người đàn bà có chút không kiên nhẫn khoát tay thúc giục nói:
- Khách đang chờ trong phòng đâu, nhanh chóng đi lên.
- Dạ…
Cô gái nhẹ giọng đáp, quay người cầm lên túi xách, thu thập lại quần áo cùng mái tóc, chậm rãi đi ra cửa phòng.
Căn phòng tối đen này được gọi là “Điểm phương gian”, trong phòng khách có đôi khi sẽ có danh sách, đó được gọi là “Quần phương phổ”, kỳ thật là danh sách cho khách chọn lựa tiếp viên, mà “Điểm phương gian” là địa phương dành cho tiếp viên nghỉ ngơi. Người phụ nữ trung niên được gọi là mẹ, chính là quản lý tiếp viên hội quán, còn là quản lý chuyên cung cấp phục vụ tình dụng của trấn Cửu Bảo.
Đây là người đàn bà phi thường lão đạo, nghe nói năm xưa cũng bị người bắt vào mới làm nghề này, nhưng làm ngày tháng lâu dài, chậm rãi xây dựng mạng lưới quan hệ. Sau ba mươi lăm tuổi, tự mình làm tú bà, mỗi tháng thu nhập ít nhất là sáu con số.
Mà cô gái này cũng bị bắt tới, hàng năm ăn ở ngay trong hội quán này, hơn nữa từng bị tra tấn suốt nửa năm, được gọi là dạy dỗ, vì vậy nàng ngày càng không dám nuôi ý nghĩ trốn thoát.
Nhưng vì tiềm thức kháng cự khiến nàng liên tục phạm sai lầm, lần trước nàng uống chút rượu, lại bị một người khách vũ nhục, không nhịn được đã lật bàn…
Đương nhiên sau đó nàng bị nhốt trong phòng tối đen suốt một tuần, nàng thật sự không còn nhớ được mình đã bị giam bao nhiêu lần trong căn phòng đó.
Gọi điện thoại xin giúp đỡ? Trong tóc của nàng có gắn máy nghe trộm, nếu nàng không bỏ máy xuống, toàn bộ cử động đều bị tú bà chú ý, mà nếu nàng lấy ra, mất đi tín hiệu cũng không thể chạy thoát.
- Còn cọ xát cái gì? Nhanh chóng đi lên!
Cô gái bước đi rất chậm, tú bà làm sao không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì? Trong đôi mắt hiện lên tia nhạo báng, tú bà đưa tay vỗ mạnh lên gáy nàng, nói:
- Thu hồi tâm tư bậy bạ trong lòng của cô đi, ngoan ngoãn đi theo lão nương làm việc, còn nghĩ những chuyện hư hỏng kia, cẩn thận lão nương cho người chơi tập thể bây giờ!
- Tôi…
Cô gái sửng sốt, sau đó lặng lẽ gật đầu…
Nàng đi tới trước cửa phòng 309, hít sâu một hơi đưa tay đẩy cửa.
Trước một giây cửa mở, trên mặt nàng hiện lên nụ cười đầy chức nghiệp.
Nhưng hai nam tử ngồi trong phòng vừa thấy nàng đi vào liền hỏi: