Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 665: Đây là muốn diệt môn Trịnh gia!



- Lục thiếu, Thần Ngục kia rốt cục là gì vậy?

Hai thanh niên bị thanh niên mập mạp lôi kéo đi nhanh ra khỏi phòng, công tử ca muốn lên tiếng nói giúp Vu Hải Thanh đột nhiên dừng phắt lại, vẻ mặt hồ nghi nhìn thanh niên mập mạp, hỏi.

Tuy bọn họ ngậm chìa khóa vàng ra đời, nhưng cũng không phải kẻ nhược trí. Hoàn toàn ngược lại, bởi vì hoàn cảnh cùng gia đình ảnh hưởng, bọn họ còn thành thục hơn những thanh niên cùng lứa tuổi rất nhiều.

Cho nên biểu hiện kích động của Lục thiếu đã lộ cho họ biết chút manh mối. Bởi vậy công tử ca cũng không hỏi Lục thiếu sao phải rời khỏi hội quán, mà trực tiếp hỏi thăm tình huống liên quan tới Thần Ngục.

Bọn họ biết sở dĩ Lục thiếu hoảng loạn như thế, tuyệt đối liên quan tới Thần Ngục! Nhưng làm cho bọn họ cảm thấy kinh hãi chính là, bằng vào điều kiện trong nhà Lục thiếu lại sản sinh phản ứng kịch liệt như thế…điều này đại biểu chuyện gì? Ý vị như thế nào? Bọn họ cũng không phải kẻ ngu xuẩn, tự nhiên hiểu được ý tứ ẩn hàm bên trong. Nhưng chính vì hiểu được đạo lý này, bọn họ mới càng thêm hoảng sợ, ngay cả Lục thiếu cũng sợ hãi Thần Ngục như thế, những người như họ lại tính là gì đây?

Nghe được câu hỏi, Lục thiếu hơi có chút khẩn trương quay đầu nhìn thoáng qua cửa hội quán, cũng không có tâm tình giải thích, chỉ thoáng trầm ngâm nói ra một câu liền trực tiếp quay vào trong xe của mình!

- Nếu Thần Ngục muốn bắt người, đừng nói là tên ngu xuẩn Vu Hải Thanh, cho dù là trực tiếp đi bắt lão tử của hắn Vu Tranh Vanh, cũng không ai dám ngăn trở họ! Các anh tốt nhất là nên quên chuyện mình vừa nhìn thấy.

Động cơ xe nổ vang, Lục thiếu nhanh chóng rời đi. Mấy thanh niên còn lưu lại, ngây ngốc nhìn nhau…Ngay cả Vu Tranh Vanh cũng bắt được? Trên trán họ đổ mồ hôi, không dám nói thêm lời nào, miễn cưỡng gượng cười, cũng lên xe rời khỏi.

Về phần Vu Hải Thanh…còn ai quản được sự sống chết của hắn? Kháo, đó là Thần Ngục có thể bắt được cả chủ tịch tỉnh! Tuy rằng họ không biết Thần Ngục là gì, nhưng ấn tượng duy nhất trong lòng họ chính là tuyệt đối không thể trêu chọc Thần Ngục, không thể, tuyệt đối không thể!



- Thật là khó xem! Tôi không cần đâu!

- Ách…

Trịnh Bang Huy cùng Trịnh bá đồng thời sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn lại, chợt thấy Trịnh Sảng Sảng cầm một khối lệnh bài đỏ sậm đang đi nhanh tới chỗ họ.

- Ông nội, cháu không cần vật này!

Trịnh Sảng Sảng vừa đi vừa giậm chân ầm ĩ, đứng ngay trước mặt Trịnh Bang Huy, đem lệnh bài vỗ lên bàn đá, giận dữ giậm chân nói:

- Cháu muốn mạng tên trộm kia! Cháu chỉ muốn hắn chết!

Sau đó nàng bước lên vài bước, kéo cánh tay Trịnh Bang Huy, nhẹ nhàng lắc lắc làm nũng nói:

- Ông nội! Ông cho Trịnh bá cho người đi giết hắn được không? Hắn đánh cháu gái của ông nha! Cháu không cần lễ vật, cháu chỉ muốn hắn chết!

- Vật này…

Trịnh Bang Huy căn bản không nghe được lời của Trịnh Sảng Sảng, khi Trịnh Sảng Sảng đem khối lệnh bài vỗ lên mặt bàn đá, hắn đã cảm giác trước mắt mình tối sầm, suýt nữa ngã xuống!

Đây không phải lệnh bắt của Thần Ngục sao?

Trịnh Bang Huy gian nan nuốt nước bọt, nhìn Trịnh Sảng Sảng hỏi:

- Sảng Sảng, cháu lấy lệnh bài này từ đâu?

- Ngay ghế sau xe thể thao của cháu đó thôi.

Vẻ mặt Trịnh Sảng Sảng khó hiểu nhìn Trịnh Bang Huy, hồ nghi hỏi:

- Đây không phải lễ vật ông nội tặng cho cháu sao?

- …

Trịnh Bang Huy ngây ngẩn cả người, thần sắc cứng ngắc!

Trịnh Sảng Sảng là thành viên trực hệ đời thứ ba của Trịnh gia, ngay cả nàng cũng nhận được lệnh bắt của Thần Ngục, vậy chẳng phải là…

- Tử Kiện, lập tức gọi điện thoại cho bọn họ, nhanh!

Trịnh Bang Huy cũng không quản Trịnh Sảng Sảng, trực tiếp nhìn Trịnh bá, ngữ khí có chút phát run.

- Dạ, lão gia!

Trịnh bá cũng nhận ra chuyện này nghiêm trọng, vẻ mặt ngưng trọng gật đầu đáp, sau đó lấy ra di động trực tiếp gọi cho các thành viên trực hệ trong ba đời Trịnh gia!

Nửa phút sau…

- Lão gia, Trường Vân thiếu gia nói trong mười phút về tới, hắn cũng nhận được lệnh bắt của Thần Ngục!

Năm mươi ba giây sau…

- Lão gia, Trường Chí thiếu gia nói mười lăm phút về tới, hắn cũng có lệnh bắt Thần Ngục!

- Lão…lão gia, Trường Hồng thiếu gia nói tám phút nữa về tới, hắn cũng có Thần Ngục…

- Lão…lão gia…

- Phốc…

Nghe từng câu hội báo tình huống của Trịnh bá, Trịnh Bang Huy phun ra ngụm máu tươi, ngửa đầu ha ha phá lên cười:

- Ha…ha ha ha ha…đây là muốn diệt môn, đây là muốn diệt môn Trịnh gia ah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.