Rất nhanh, trong cái nhìn bình tĩnh và chăm chú của Diệp Dương Thành, ánh sáng màu đỏ sậm từ trong thần ngục lệnh từ từ ngưng tụ thành u quang màu đỏ sậm giữa không trung, ngay sau đó, một cái khung màu đỏ sậm, bên trong hoàn toàn là một lối đi đen nhánh quỷ dị hiện lên trong tầm mắt Diệp Dương Thành.
Nhìn lối đi đã đi qua hai lần, lần này là lần thứ ba nhìn thấy, Diệp Dương Thành hít vào một hơi thật sâu, mạnh mẽ thúc dục Cửu Tiêu Thần Cách tiến vào trong hình thái chiến đấu, người mặc ngân giáp tay cầm ngân thương, nhấc chân tiến vào lối đi màu đen trước mặt.
...
- Hai con đường cuối cùng rồi.
Lâm Mạn Ny giơ tay lên lau mồ hôi rỉ ra trên trán mình, mặc dù người mệt đến nỗi tựa hồ có chút hư thoát, nhưng trên mặt vẫn hiện ra nụ cười vô cùng sáng lạn, mở miệng nói:
- Sau khi làm xong hai con đường này, huyện tự trị Tử Vân cũng có thể thuận lợi xong việc.
- Đúng vậy, trải qua thời gian dài như vậy, rốt cục cũng thấy ánh sáng thành công.
Trần An Thiến đứng bên cạnh mỉm cười trêu ghẹo nói:
- Đặc biệt, Lâm hội trưởng của chúng ta rốt cục có thể trở về huyện Ôn Lạc đoàn tự với tình lang rồi...
- Ngươi đừng nói bậy có được không.
Trên đầu đội nón bảo hộ màu đỏ, sau khi nghe thấy Trần An Thiến trêu ghẹo, trong lòng Lâm Mạn Ny tự nhiên cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng ngoài mặt vẫn giơ tay phải làm quả đấm nhỏ, giả vờ cả giận nói:
- Cẩn thận ta đánh cái mông ngươi.
- Ơ, thẹn quá hóa giận sao.
Trần An Thiến cười khanh khách, hai cô gái đuổi theo nhau giữa hiện trường đang thi công, tạo thành một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ giữa vùng núi xa xôi này.
Lần này vị trí con đường được khảo sát sửa chữa, nằm ở phía Đông Bắc bộ huyện tự trị Tử Vân, cách huyện thành huyện tự trị Tử Vân ước chừng ba mươi sáu cây số. Đám người Lâm Mạn Ny hiện nay đang ở trên một ngọn núi lớn, nằm ở thượng du của Bản Đương trấn.
Tài nguyên nước của Bản Đương trấn hết sức phong phú, nhưng địa tầng vỡ nát, thổ nhưỡng chủ yếu là đất trồng lúa nước, cho nên muốn xây dựng một con đường xi măng rộng hai thước ba, dài chín cây số ở một nơi như thế này, bất luận là thi công khó khăn hay là đầu tư tài chính cũng cao hơn so với xây đường ở những nơi khác.
Hiện tại người đang tiến hành thăm dò con đường này, thật ra cũng mấy kiến trúc sư do chính quyền huyện tự trị Tử Vân mời tới, đi cùng với mấy cán bộ lãnh đạo của Bản Đương trấn tiến hành khảo sát điều tra.
Nhìn Lâm Mạn Ny và Trần An Thiến đùa giỡn nhau trong rừng cây trước mặt, mọi người đều cảm giác như nhìn thấy một cảnh vui tai vui mắt.
Nhưng khi một gã phó trấn trưởng của Bản Đương trấn trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn hai cô gái đang đuổi theo nhau, lại sợ hết hồn, vội vàng lên tiếng hô:
- Lâm tiểu thư, Trần tiểu thư, bên kia không được đi, tuyệt đối không được chạy qua đó.
- Tại sao?
Vừa nghe thấy tiếng kêu của tên phó trấn trưởng, một gã hộ vệ đứng cách đó không xa, lập tức vẻ mặt đại biến, vội vàng lên tiếng dò hỏi.
- Bên kia đất tầng xốp, hơn nữa thường xuyên có một số hố trời đột nhiên xuất hiện, lớn nhỏ khác nhau.
Phó trấn trưởng có chút e ngại chỉ vào một gò đất nhỏ đối diện vị trí của Lâm Mạn Ny, nói:
- Bắt đầu từ gò đất kia, tiến về trước chính là nơi hố trời thường xuyên xuất hiện, có cái mỏng, có cái sâu không thấy đáy, mỏng cũng có 4-5m, nếu người té xuống...
- Trần tiểu thư, Lâm tiểu thư, các ngươi mau trở lại.
Tên hộ vệ kia nghe xong lời nói của phó trấn trưởng, lòng như lửa đốt nhìn về phía Lâm Mạn Ny, lớn tiếng gọi.
Lúc này Lâm Mạn Ny và Trần An Thiến đứng cách đám người phó trấn trưởng ước chừng bảy mươi mét, tiếng hô của bọn hắn dĩ nhiên cũng có thể rõ ràng nghe thấy. Lâm Mạn Ny lập tức dừng bước, có chút thở hổn hển nói:
- Được rồi được rồi, không đánh ngươi nữa...
- Khanh khách... Đây là ngươi nói nha.
Trần An Thiến không nhịn được bật cười, hai tay chống nạnh thở gấp nói:
- Ai muốn đánh ta, người đó chính là tiểu cẩu.
- Mau... Mau mau...
Khi Lâm Mạn Ny lườm mắt chuẩn bị đối đáp lại lời nói đùa của Trần An Thiến, bên tai nàng lại đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, tựa hồ có một người đang dùng thanh Âm Cựcdồn dập hô to “mau mau”.
Nàng nhíu mày, khi đang định nghe kỹ lại, thanh âm kia lại quỷ dị biến mất.
Lâm Mạn Ny mặt đầy hồ nghi nhìn về phía Trần An Thiến, hỏi:
- An Thiến, vừa rồi ngươi có nghe thấy thanh âm gì không? Hình như có người kêu ‘mau mau mau’.
- Mau mau mau?
Trần An Thiến ngây ra một lúc, tiếp theo chỉ lắc đầu nói:
- Là ngươi chạy mệt nên nghe nhầm sao? Làm gì có người nào ở đó la mau mau mau.
- Có thể là ta nghe lầm.
Lâm Mạn Ny suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy Trần An Thiến nói không sai. Nơi này cách Bản Đương trấn mấy cây số rừng núi, ngay cả bóng người cũng không thấy, làm thế nào lại có người vào lúc này tới nơi này, hơn nữa hô ‘mau mau mau’ chứ?
Sau khi xác định mình có thể nghe nhầm, Lâm Mạn Ny mới giơ tay lên cởi chiếc nón bảo hộ trên đầu, vuốt vuốt huyệt thái dương bên phải, nói:
- Hai ngày này thật sự mệt muốn chết, đi thôi, đừng để bọn họ quá lo lắng.
- Ừ.
Trần An Thiến cười gật đầu đáp ứng, hai người sánh vai đi về phía hiện trường khảo sát cách đó 10 mét.
- Lý trấn trưởng, bên kia có nguy hiểm gì sao?
Sau khi trở về hiện trường khảo sát, Lâm Mạn Ny có chút ngạc nhiên hỏi vị phó trấn trưởng kia. Nàng biết, nếu như bên kia không có nguy hiểm..., Lý phó trấn trưởng cũng sẽ không vội vã kêu các nàng trở lại như vậy.
Nghe được hỏi thăm của Lâm Mạn Ny, vị Lý phó trấn trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, thần thái thoải mái hơn không ít, cười hồi đáp:
- Bên kia là nơi hố trời thường xuyên xuất hiện, càng đi về phía trước thì có thể gặp phải hố trời, Lâm tiểu thư các ngươi vừa tới Bản Đương trấn còn không biết, dân chúng trên trấn chúng tôi nếu không có chuyện gì đều không muốn tới nơi này.
- Hố trời sao?
Lâm Mạn Ny có chút kinh ngạc xoay người nhìn thoáng qua gò đất nhỏ phía xa, quay đầu lại hỏi:
- Những ngày qua tần số hố xuất hiện rất cao sao?
- Cũng không coi là quá cao, bình thường hố trời mới xuất hiện tương đối ít, chỉ là hố trời ban đầu tiếp tục sụp đổ mở rộng.
Lý phó trấn trưởng cười nói:
- Đại khái bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước, vị trí này thường xuyên xuất hiện hố trời, đến hiện tại mới thôi, tất cả lớn nhỏ đều có bốn mươi mấy hố trời rồi, cái lớn có đường kính mấy chục mét, cái nhỏ là hai ba thước, đa số đều có hình dáng cái phễu.
Dừng lại chốc lát, Lý phó trấn trưởng nói tiếp:
- Hố trời sâu căn bản nhìn không thấy đáy, nếu có người ngã xuống, có thể không cứu được, cho nên Lâm tiểu thư các ngươi vẫn là tận lực đừng đi qua, quá nguy hiểm.
- Ừ... Được rồi.
Lâm Mạn Ny và Trần An Thiến đều có cảm giác sợ hãi, cảm kích gật đầu.