Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 692-2: Trừ phi hắn bị ép buộc (Hạ)



Khi Trương Ngọc Thiến nói những lời này, trên trán tự nhiên toát ra vẻ khinh thường, hiển nhiên hoàn toàn không thèm để mắt đến Thiên Đao Đường. Nhưng bởi vì còn muốn giới thiệu tình huống của tài phiệt Yamaguchi cho Diệp Dương Thành, cũng chỉ có thể cố nén tâm tình, tiếp tục giải thích với Diệp Dương Thành.

- Thiên Đao Đường có địa vị cao cả trong Hắc bang Nhật Bản, nghiễm nhiên là đường khẩu bạo lực cao cấp nhất của Nhật Bản, chỉ có dựa vào ba chữ Thiên Đao Đường là có thể khiến cho đa số thành viên Hắc bang nhượng bộ lui binh.

Trương Ngọc Thiến nói:

- Nhưng Thiên Đao Đường cũng chỉ có thể coi như một lưỡi dao sắc bén trong tay tài phiệt Yamaguchi, cho dù khi Thiên Đao Đường ở dưới thế lực phát triển hải ngoại của tài phiệt Yamaguchi lập được chiến công không cách nào ma diệt, tuy nhiên không thay đổi được thân phận công cụ của nó.

- Thực lực chân chính nằm trong tay tài phiệt Yamaguchi, thật ra không phải là Yamaguchigumi cũng không phải là Thiên Đao Đường, mà là một đội lính đánh thuê vẫn duy trì số lượng năm trăm người từ khi thành lập đến hiện tại, hoạt động khắp thế giới, đội lính đánh thuê này được gọi là “Nụ hôn Tử Thần”, cũng là một trong những đội lính đánh thuê vô cùng truyền kỳ trong hàng vạn đội lính đánh thuê.

- Thành viên của nụ hôn Tử Thần quanh năm suốt tháng sống trong trạng thái đạn bay, chém giết sinh tử, mặc dù mỗi thành viên chính thức đều có thực lực như binh vương, nhưng bởi vì các loại áp lực, tạo thành hiện tượng trong năm trăm thành viên tựa hồ không có một người nào bình thường, tất cả là một đám có tâm lý vặn vẹo biến thái.

- Cũng chính bởi vì có tâm lý vặn vẹo biến thái như vậy, mới có thể làm cho tài phiệt Yamaguchi vững vàng chiếm cứ địa vị siêu nhiên trong thế lực ngầm Nhật Bản, đồng thời cũng trở thành một trong những đại lão mà các tổ chức hắc bang toàn thế giới tranh nhau noi theo.

- Nếu như nói tập đoàn tài chính Matsui hoàn toàn xứng đáng là tay cự phách xếp hàng thứ nhất của ngành công nghiệp nặng Nhật Bản, như vậy, tài phiệt Yamaguchi chính là tạp đoàn giải trí chí tôn bên trong Nhật Bản, tựa hồ có hai mươi phần trăm chỗ ăn chơi là sản nghiệp dưới danh nghĩa tài phiệt Yamaguchi, hơn sáu mươi phần trăm chỗ ăn chơi được tài phiệt Yamaguchi khống chế.

- Nhưng ở Nhật Bản, tài phiệt Yamaguchi cũng chỉ xếp vị trí thứ tư, một trong những nguyên nhân chính là kinh tế trọng tâm của tài phiệt Yamaguchi chủ yếu tập trung ở quốc gia phương Tây, nếu như tụ tập những quyền thế tiền tài này lại, tài phiệt Yamaguchi tuyệt đối xứng đáng là đại tài phiệt đệ nhất của Nhật Bản.

- Khó trách hắn dám trực tiếp đến Thiên Hoàng cung tìm Chính Nhân Thiên Hoàng.

Sau khi kiên nhẫn nghe Trương Ngọc Thiến tự thuật lại tình huống đại khái của tài phiệt Yamaguchi, Diệp Dương Thành khẽ gật đầu chợt hiểu ra nói:

- Chỉ dựa vào phần thực lực này, hắn quả thật có tư cách.

- Koichi Yamaguchi là chưởng môn nhân thứ mười ba của tài phiệt Yamaguchi, hàng năm cư ngụ ở một trang viên ở huyện Kobe chỉ huy vận chuyển của cả tài phiệt Yamaguchi,... lướt qua những điều này, Koichi Yamaguchi cũng đúng là nhân tài, tâm tư quỷ bí hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự vô cùng chặt chẽ.

Trương Ngọc Thiến nhỏ giọng nói:

- Năm đó vì cướp lấy địa vị chưởng môn nhân tài phiệt, hắn mưu kế suốt bảy năm, giết chết mười mấy huynh đệ, anh em họ, anh em bà con, thậm chí ngay cả vợ con của những huynh đệ đó cũng không buông tha, còn không để người khác có thể nắm được nhược điểm của mình, khiến hắn thuận lợi giành được đại vị.

- Tâm tư quỷ bí, thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự chặt chẽ...

Nghe được đánh giá của Trương Ngọc Thiến đối với Koichi Yamaguchi, trong đầu Diệp Dương Thành cũng lộp bộp một chút, trầm giọng nói:

- Nếu như Koichi Yamaguchi thật sự là nhân vật kiêu hùng, lần này làm sao lại thiếu kiên nhẫn như thế? Nếu như hắn thật sự có tính cách như vậy, làm sao hắn có thể gánh chịu nổi đánh giá của ngươi?

- À?

Trương Ngọc Thiến ngây ra một lúc, tiếp theo giống như nghĩ tới điều gì, hai mắt tỏa sáng, nặng nề gật đầu, nói:

- Chủ nhân nói rất đúng, dựa theo phong cách của Koichi Yamaguchi từ trước tới nay, hắn không thể nào mạo hiểm tìm đến Chính Nhân Thiên Hoàng vạch trần thân phận thật sự của chủ nhân như vậy, trừ phi...

- A, trừ phi hắn bị ép buộc.

Diệp Dương Thành cười khẽ một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, người khác căn bản không biết lúc này trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

- Bị ép buộc sao?

Nghe được thanh âm cười khẽ của Diệp Dương Thành, Trương Ngọc Thiến đầu tiên là trầm ngâm chốc lát, cúi đầu suy nghĩ một lúc vẫn cảm thấy mê hoặc, hiển nhiên suy đoán của Diệp Dương Thành và suy đoán của nàng tồn tại khác biệt cực lớn.

Koichi Yamaguchi ở Nhật Bản không thể nói là một tay che trời, nhưng tuyệt đối là đại nhân vật có địa vị cao cả, mặc dù thực lực cá nhân của hắn cho tới cả tài phiệt Yamaguchi, trong mắt Trương Ngọc Thiến chỉ là một con kiến hôi mà thôi.

Nhưng điều này cũng không thể phủ định thực lực và địa vị của Koichi Yamaguchi trong giới người phàm.

Đi tới trình độ như Koichi Yamaguchi, người có thể bức bách hắn quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay, tổ chức dị sát và thần tù giả đã hoàn toàn bị hủy diệt trong tay Diệp Dương Thành, trong cả khu vực quản lý đã mất đi tung tích dị nhân.

Dưới tình huống như vậy, liệu ai còn có thể bức bách Koichi Yamaguchi? Thiên Hoàng? Hiển nhiên không phải.

Như vậy, chẳng lẽ là chính phủ Mỹ? Hoặc là người của cường quốc châu Âu? Hay là...

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể tìm ra đối tượng hoài nghi hợp tình hợp lý, khi Trương Ngọc Thiến đang cả gan muốn hỏi một câu, Diệp Dương Thành chợt cổ quái cười nói:

- Là người nào núp ở phía sau tìm ta gây phiên phức, tối nay đến gặp mặt chẳng phải sẽ biết sap?

- Vâng... Chủ nhân.

Trương Ngọc Thiến ngây người ra chốc lát, nhưng ngay sau đó lập tức cung kính khom người đáp ứng.

Tài phiệt Yamaguchi, Koichi Yamaguchi sao?

Xoay người nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, Diệp Dương Thành bất giác liên tưởng đến phản ứng cổ quái của Kreis Baer trong không gian chiến tu thuật Thần Tộc.

Chẳng lẽ, chuyện này...

- Hai ngày nữa sẽ có một trăm ba mươi bảy người bị hại được giải cứu thành công ngồi xe buýt trở về huyện Ôn Lạc, thân nhân của những người này cũng đã nhận được thông báo, đa số đều đã trên đường chạy tới huyện Ôn Lạc, A Thành ngươi không đi gặp bọn họ một lần sao?

Khi Diệp Dương Thành tới văn phòng làm việc của quỹ từ thiện Dương Thành, tiến vào phòng làm việc của mình giải quyết những công việc tồn động hai ngày qua, chân trước vừa rời phòng làm việc, chân sau Lâm Đông Mai đã xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn nụ cười trên mặt Diệp Dương Thành, Lâm Đông Mai nói:

- Gia đình của người được giải cứu đều mong muốn gặp mặt ngươi một lần...

- Ta không muốn ra mặt.

Không đợi Lâm Đông Mai nói hết lời, Diệp Dương Thành đã nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:

- Những trường hợp này nhất định sẽ rất cảm động, cảm xúc của thân nhân người bị hại có thể đoán trước được, nếu như ta lại ra mặt lời..., tràng diện rất có thể sẽ mất khống chế.

- Cái này cũng đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.