Đối mặt với nôn nóng bất an của con chó Điền Viên Trung Hoa, thần sắc nghi hoặc trên mặt Lâm Mạn Ny càng ngày càng nồng đậm, từ khi nàng mang nó tới huyện tự trị Tử Vân tới nay, nó chưa từng có biểu hiện nôn nóng giống như vậy, không biết tại sao, nhìn nó, trong lòng Lâm Mạn Ny cũng sinh ra cảm giác bất an mịt mờ.
Nhưng công trình sư họ Trần đứng bên cạnh lại không có vẻ kinh dị, nhẹ giọng cười nói với Lâm Mạn Ny:
- Lâm tiểu thư, nhà ta cũng nuôi mấy con chó đất, bình thường mấy đứa trẻ hàng xóm chạy qua, bọn chúng đều kêu gào không ngừng.
Nói tới đây, hắn dừng lại một lát, tiếp theo ngẩng đầu nhìn về phía gò đất nhỏ trước mặt, nói:
- Có lẽ bên kia có con thỏ, gà núi gì đấy, cô biết đấy, khứu giác của loài chó nhạy hơn loài người chúng ta...
- Uông Uông Uông Uông.
Công trình sư họ Trần còn chưa dứt lời, con chó Điền Viên Trung Hoa được Diệp Dương Thành sai khiến, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của Lâm Mạn Ny lại sủa vang, chỉ có điều lần này nó không còn cúi người sủa về phía gò đất nhỏ, mà là sủa về phía công trình sư họ Trần.
- A, con chó này thật khó tính.
Công trình sư họ Trần bất đắc dĩ, bật cười lui về sau mấy bước. Không có cách nào, con chó Điền Viên Trung Hoa này có vóc người rất lớn, so với nó, mấy con chó đất nhà hắn giống như chó con mới sinh ra.
- Ngươi làm gì vậy?
Lâm Mạn Ny đang chuẩn bị nói vài lời với công trình sư họ Trần, lại đột nhiên cảm giác cổ tay của mình truyền đến một trận cảm giác ấm áp, ngay sau đó cả người đã bị một luồng lực lượng khổng lồ xoay một vòng, không tự chủ được chạy theo luồng lực lượng này về phía trước.
Cho đến lúc này, Lâm Mạn Ny mới giật mình tỉnh lại, kinh hãi phát hiện, con chó Điền Viên Trung Hoa lại dùng miệng nó ngậm cổ tay của nàng, nài ép lôi kéo nàng chạy xuống núi.
Lâm Mạn Ny theo bản năng quát lên một tiếng, mạnh mẽ dừng lại:
- Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
- Uông Uông Uông.
Cảm giác nguy cơ khổng lồ tràn ngập toàn thân nó, dưới loại tình huống này, nó lại không dám dùng sức mạnh quá lớn đối với Lâm Mạn Ny, chỉ có thể ngậm lấy cổ tay Lâm Mạn Ny, tiếp tục hướng về phía gò đất nhỏ phát ra một trận chó cắn, sau đó xoay một vòng tại chỗ, nhe răng trợn mắt lại một lần nữa sủa vang.
Biểu hiện quỷ dị của con chó Điền Viên Trung Hoa càng khơi dậy khốn hoặc trong lòng Lâm Mạn Ny, nàng quay đầu nhìn gò đất nhỏ tựa hồ không có vấn đề gì cả, sau khi chần chờ một lát mới thử dò xét nói với con chó Điền Viên Trung Hoa:
- Ngươi... Ngươi muốn nói, bên kia có nguy hiểm?
- Uông Uông.
Con chó Điền Viên Trung Hoa không cách nào phun ra tiếng người, mừng rỡ sủa vang hai tiếng, gật đầu, tựa hồ đáp lại suy đoán của Lâm Mạn Ny.
Lúc này đến phiên Lâm Mạn Ny trợn tròn mắt, nàng không ngờ con chó Điền Viên Trung Hoa đi theo nàng bao lâu nay lại thông minh như vậy, tựa hồ... còn có thể nghe hiểu tiếng người.
Trong lúc hoảng hốt, Lâm Mạn Ny bất giác nhớ lại lai lịch của con chó Điền Viên Trung Hoa... Nó được Diệp Dương Thành đưa đến bên cạnh nàng, chỉ riêng điểm này cũng đã đủ Lâm Mạn Ny lựa chọn tin tưởng cảnh báo của con chó Điền Viên Trung Hoa, nàng chợt quay đầu lại hô lớn:
- Mọi người mau đi theo ta, bên kia có nguy...
- Ùng ùng...
Lâm Mạn Ny còn chưa dứt lời, từ phương hướng gò đất nhỏ đột nhiên vang lên một trận tiếng nổ kinh thiên động địa, ngay sau đó, vùng đất dưới chân bắt đầu mãnh liệt đung đưa, một lần nữa khuếch trương diện tích của hố trời.
- A...
Nghe thấy tiếng nổ vang, công trình sư họ Trần quay đầu nhìn lại, con ngươi bất chợt co rút, trơ mắt nhìn hố trời khổng lồ nhanh chóng sụp đổ, trong nháy mắt có dấu hiệu nuốt chửng cả gò đất nhỏ, hắn theo bản năng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, hét lớn:
- Mau chạy đi.
- Uông Uông Uông...
Lúc này, con chó Điền Viên Trung Hoa đứng bên cạnh Lâm Mạn Ny càng thêm bất an, không chỉ hạ người về phía trước, đồng thời cũng lộ ra răng nanh của nó.
Tựa hồ một giây sau, từ trong hố trời khổng lồ, đang không ngừng khuếch trương bộc phát ra một đạo hồng quang chói mắt, bay thẳng đến chân trời.
- Đây là cái gì?
Đạo hồng quang từ trong hố trời phát ra lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người, các công nhân chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy đều trợn tròn mắt, thậm chí quên cả chạy trốn, ngơ ngác đứng chỗ cũ nhìn cột sáng hồng sắc.
Chỉ có Lâm Mạn Ny bị con chó Điền Viên Trung Hoa liên tục cảnh báo vẫn tỉnh táo, nhưng phản ứng đầu tiên của nàng không phải là lập tức xoay người chạy trốn, mà là vô cùng khẩn trương hô to:
- Các ngươi đừng nhìn nữa, mau chạy đi.
- A a a...
Lâm Mạn Ny liên tiếp hô to nhiều lần, mới thức tỉnh được các công nhân, bọn họ có chút kinh sợ kêu lên mấy tiếng, nhưng hoảng sợ phát hiện mình đã không nâng nổi chân lên... Cảm giác kinh hãi lượn lờ trong lòng mọi người.
- Các ngươi mau chạy đi.
Lâm Mạn Ny đứng cách hố trời khá xa, xoay người lại hai bước là bước lên con đường nhỏ xuống núi, nhưng dưới tình huống như vậy, nàng vẫn dùng ánh mắt khẩn trương chăm chú nhìn những công nhân đang vô cùng hoảng sợ, gấp đến độ cứ dậm chân:
- Nhanh lên đi.
- Ta... Chúng ta nâng không nổi chân nữa...
Có mấy người công nhân sắc mặt trắng bệch, run run đôi môi kêu lên với Lâm Mạn Ny:
Tiếng nổ mạnh mãnh liệt đột ngột vang lên, loại động tĩnh đất rung núi chuyển nhất thời làm cho không ít công nhân ngã xuống đất, không để cho Lâm Mạn Ny mở miệng kêu gọi lần nữa, từ vị trí trung tâm hố trời truyền đến tràng cười âm trầm lạnh lùng của một nam tử tráng niên:
- Khặc khặc... Người sống sao... Bổn vương đã mất bao nhiêu năm không được hưởng qua huyết nhục, sinh hồn người sống? Khặc khặc... Để bổn vương ăn các ngươi.
- Vù...
Hắn còn chưa dứt lời, một đạo hắc vụ nồng đậm đã chạy ra khỏi hố trời, trong nháy mắt hóa thành một gã nam tử trung niên người mặc hắc bào, sắc mặt trắng bệch...
- A... Quỷ.
Các công nhân vô cùng hoảng sợ, hò hét điên loạn, Lâm Mạn Ny đứng cách đó không xa cũng bị dọa đến xanh mặt, nhưng cố gắng cắn chặt hàm răng không kêu lên.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến cho Lâm Mạn Ny không cách nào nhịn được nữa...
- Khặc khặc... Đừng sợ, các ngươi có thể trở thành món ăn cho bổn vương, thì nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Tên nam tử tráng niên lơ lửng giữa không trung âm trầm cười, ngay sau đó, gương mặt trắng bệch càng trở nên xấu xí không chịu nổi, hai bên miệng mạnh mẽ chui ra hai chiếc răng nanh màu xanh.
- Thịnh yến thịt người... bắt đầu.
Lời còn chưa dứt, tên nam tử tráng niên tự xưng bổn vương đã đáp xuống, Lâm Mạn Ny thậm chí không thể thấy rõ hắn có động tác gì, chỉ thấy một gã công nhân ngã trên mặt đất bất chợt bay lên...