Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 740-2: Thượng phán Cửu Tiêu định càn khôn, hạ đoạn U Minh chưởng âm dương (Hạ)



Trên bầu trời đột ngột rơi xuống nước mưa tí tách, cọ rửa Phù Không thần điện mới vừa xây dựng xong. Bị nước mưa ôn nhuận dính ướt thân thể, hô hấp của Diệp Dương Thành từ từ trở nên dồn dập, hắn đã nghĩ tới, cảm giác như vậy, thật ra giống như ban đầu cấu tạo Tu Di ảo cảnh!

Chỉ có điều tất cả mọi thứ trong Tu Di ảo cảnh đều là hư ảo, mặc cho hắn hô phong hoán vũ, dời non lấp biển, tất cả đều là một loại giả tượng. Nhưng trong thần điện này, tất cả mọi việc đều rất chân thực, đây mới thực sự là cảm giác nắm trong tay tất cả!

- Đây chính là cảm giác cường đại sao?

Phất tay một cái ngưng nước mưa rơi xuống, nhất cử nhất động đều mang đến cảm giác tuyệt đối nắm trong tay, điều khiến Diệp Dương Thành không khỏi say mê chính là... trong thần điện này, hắn có lẽ đã chạm vào vị trí vị thần.

Một mình lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, tinh tế nhận thức cảm giác cường đại không gì sánh kịp, cho đến hơn mười phút sau, Diệp Dương Thành mới từ cảm giác này tỉnh táo lại, mạnh mẽ nhìn ánh sáng ngọc trong không trung, cố định thấp giọng nói:

- Ta chắc chắn sẽ thành thần!

Thần điện giống như hòa thành một thể với Diệp Dương Thành, ý niệm trong đầu vừa động, cả người cũng đã biến mất trên không trung, xuất hiện phía trước bức tượng điêu khắc khổng lồ phía trước tòa thần điện, vừa nhìn thấy bức tượng điêu khắc này, Diệp Dương Thành liền cảm thấy tức cười.

Bức tượng điêu khắc cao gần ba mươi sáu thước, toàn thân mặc khôi giáp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, tay trái rũ xuống, tay phải cầm thanh Bàn Long trường thương, toàn bộ bức tượng thoạt nhìn lộ ra vẻ vô cùng uy nghiêm và cao quý, thậm chí ngay cả Diệp Dương Thành cũng thiếu chút nữa sinh ra vọng động cúng bái...

- Mẹ ngươi, đây là ta sao?

Nhìn bức tượng điêu khắc khổng lồ dung mạo độc nhất vô nhị của mình, nhưng có thêm vài phần uy nghiêm, hơi thở cao quý, Diệp Dương Thành thật sự không biết nói gì.

Lắc đầu thu hồi ánh mắt, hắn giơ tay lên chà xát cằm của mình, lẩm bẩm:

- Thần điện kiến thành rồi, nhưng tại sao cảm giác còn thiếu cái gì?

Ánh mắt quét qua bốn phía, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn, là bậc thang bằng đá thật dài, trang điểm xa hoa!

Tỉ mỉ quét qua tất cả cảnh vật, bậc thang, núi giả, nước chảy, cây cầu, lầu các, đại điện xung quanh... Tất cả mọi thứ đã có, nhưng Diệp Dương Thành vẫn cảm thấy còn thiếu một chút gì đó.

Giơ tay lên gãi gãi đầu, ý niệm trong đầu vừa động, cả người lập tức biến mất, sau đó xuất hiện giữa không trung trong, lấy tư thái quan sát, quét qua cả tòa Phù Không thần điện.

Diện tích thần điện đạt hơn một cây số vuông, chính giữa chính là tòa thần điện, cũng chính là thần điện Hoa Hạ, là nơi Diệp Dương Thành tu luyện, nghị sự, điều binh khiển tướng.

Phía trước tòa thần điện, là một đoạn bậc thang bằng đá dài chín mươi chín tầng, ở dưới bậc thang, chính là bức tượng điêu khắc khổng lồ Diệp Dương Thành người mặc ngân giáp tay cầm ngân thương, ở phương hướng phía trước bức tượng, là một diễn võ trường chiếm diện tích không tới một vạn thước vuông.

Diễn võ trường, điêu khắc, cung điện, chính là khối kiến trúc trung tâm của tòa thần ngục này, ngoại trừ khối kiến trúc này, ở bên trái chính là một mảnh đình viện do 365 lầu các bằng gỗ tạo thành, nơi này là khu vực cho các nam linh bộc cấp bậc thấp làm việc hàng ngày và nghỉ ngơi, những linh bộc này phải chịu trách nhiệm công việc trụ cột nhất của cả thần điện.

Phía trái đình viện này, cũng chính là vị trí đối diện của Hoa Hạ thần điện, là một khu vực được giữ làm hoa viên, bên trong có hòn non bộ, có hồ, đất đai cực kỳ rộng lớn.

Tiếp tục đi về phía trái, lại là một mảnh đình viện do 365 lầu các bằng gỗ tạo thành, nơi này là khu vực cung cấp cho một số linh bộc cấp thấp làm việc, nghỉ ngơi, có chút bất đồng so với khu vực linh bộc và nam linh bộc làm việc, nhưng tổng thể kém hơn không quá nhiều, chẳng qua tính chất công việc tồn tại khác biệt nhất định mà thôi.

Linh bộc là tồn tại thấp nhất của kim tự tháp thần điện, ban đầu sẽ phải chịu trách nhiệm một số công việc lặt vặt như dọn dẹp, quét dọn, trồng hoa, nuôi cá, chế biến thức ăn trong thần điện, một khi từ linh bộc tấn thăng làm linh là có thể thoát khỏi những công việc lặt vặt này, tiến vào diễn võ trường, thân phận nhận được đề tăng rất lớn.

Sau khi trở thành linh, công tác của bọn hắn sẽ từ làm việc lặt vặt trở thành người chuyên thờ phụng Diệp Dương Thành, hoặc là trở thành giám viện linh chịu trách nhiệm trù tính công việc của hai viện linh bộc.

Đối với linh bộc mà nói, độ tự do của linh tăng lên rất nhiều, nhưng đối với linh chịu trách nhiệm giám sát hai viện, thân phận của bọn họ dĩ nhiên cũng là cấp thấp nhất.

Linh phụng Diệp Dương Thành, linh sử có thể rời khỏi thần điện tiến vào nhân gian, đi thi hành các nhiệm vụ Diệp Dương Thành giao cho bọn hắn, tương đương với khâm sai thời cổ đại, thân phận dĩ nhiên cao hơn rất nhiều.

Tiếp tục đi về phía trước chính là khu vực hậu cung tựa như mộng huyễn, đình đài lầu các, nước chảy qua cầu, sương khói bao phủ, hơn hẳn tiên cảnh!

Nơi này là nơi Diệp Dương Thành bắt đầu cuộc sống hàng ngày, cũng là nơi các thần sử đạt tới thần sử cấp một nghỉ ngơi, tu luyện, ở trong hậu cung, xây dựng 999 lầu các các kiểu, hơn vạn gian phòng, người có thể ra vào khu vực này, cũng là thân bằng hảo hữu hoặc là thủ hạ của Diệp Dương Thành.

Mỗi một lầu các đều là tác phẩm nghệ thuật xa hoa, đặc biệt dưới sương khói lượn lờ, càng làm cho người ta bất giác sinh ra cảm giác đang ở trên tiên cảnh.

- Đây là thần điện của ta!

Lơ lửng giữa không trung, quan sát toàn bộ tòa thần điện, cảm thụ được nắm trong tay lực lượng tuyệt đối, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng hít vào một hơi, lẩm bẩm:

- Nhưng rốt cuộc là thiếu thứ gì?

Ánh mắt quét qua kiến trúc tinh đẹp tuyệt luân phía dưới, khi Diệp Dương Thành nhìn thấy chiếc hồ trống, mới đột nhiên nhớ tới một vật...

- Tuy là đẹp, nhưng lại thiếu sự sống.

Trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, sau khi tìm được đáp án Diệp Dương Thành nhẹ giọng nói:

- Xem ra, phải chuyển vào nơi này một số cư dân rồi...

Một tòa Phù Không thần điện lạnh như băng cũng không phải là thứ Diệp Dương Thành muốn!

Chỉ có điều khi Diệp Dương Thành tính toán tạm thời rời khỏi thần điện, đi vơ vét những động thực vật có thể dời vào thần điện, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua thần điện Hoa Hạ được xây dựng dị thường to lớn, là chỗ ở đầu mối của cả thần điện, Diệp Dương Thành cảm giác mình nên tiến vào xem xét một chút.

Dừng lại chốc lát, hắn không lựa chọn trực tiếp di động tiến vào thần điện, mà chậm chạp bay xuống phía trước thần điện, sau đó mới rảo bước tiến vào bên trong.

Lúc này mặc dù Diệp Dương Thành đã sinh ra một loại cảm giác tương liên với tòa thần điện, nhưng vẫn đang trong giai đoạn làm quen với các loại chức năng của tòa thần điện, vừa tiến vào thần điện, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một bảo tọa khảm đá quý màu vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.