Cửa gian phòng tàn phá bị Đường Thái Nguyên một cước đạp ngã xuống đất, bụi đất tung bay, Thương Ưu Tử nhìn cảnh tượng trong phòng, nàng sững sờ:
- Đám bắt cóc đâu?
Gian phòng cũng không lớn, bên trong chỉ còn mùi máu nhàn nahtj, không tính là dày đặc, nhưng cũng còn gay mũi. Làm cho nàng cùng Đường Thái Nguyên đều cảm thấy ngoài ý muốn là, trong gian phòng đó chỉ có Lâm Đông Mai một người lẳng lặng nằm trên mặt đất, trừ nàng ra không có kẻ nào khác.
Chẳng lẽ không phải bắt cóc? Hai người khó tránh khỏi nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Đường Thái Nguyên nói ra:
- Trước mặc kệ nhiều như vậy, mang Lâm viện trưởng quay về đi.
&"- Tốt!
Thương Ưu Tử gật đầu đồng ý Đường Thái Nguyên đề nghị, do nàng tiến lên ôm lấy Lâm Đông Mai sau đó rời khỏi gian phòng.
Sau khi hai người rời đi, nam tử bộ dáng quái dị đứng ở vị trí Đường Thái Nguyên nhìn qua nơi Lâm Đông Mai nằm lại, nụ cười giả tạo nói:
- Mang đi đi, khặc khặc kiệt... Nếu các ngươi không tới, Bổn đế còn phải nghĩ biện pháp trả lễ cho các ngươi đấy...
- Thì ra là ngươi giở trò quỷ!
Nhưng mà không đợi giọng nam hài chấm dứt, Đường Thái Nguyên thét to như sấm vang vọng trong phòng.
Đường Thái Nguyên căn bản không có rời khỏi, nhìn thấy Lâm Đông Mai đang ở trong phòng nhỏ, hắn cũng bắt đầu chuyện này có cổ quái, dưới tình huống bình thường, hắn làm sao trực tiếp rời đi mà không kiểm tra nhà xưởng một lần?
Nhưng vì không để cho Lâm Đông Mai xảy ra vấn đề ở đây, hắn cũng chỉ có thể cho Thương Ưu Tử trước mang theo Lâm Đông Mai rời khỏi, lập tức ẩn nấp thân hình, vụng trộm quay về.
Hết lần này tới lần khác, tiểu nam hài quỷ dị sau khi bọn họ rời đi lại nhảy ra, lúc này hắn cười vì âm mưu thực hiện được, chuyện này làm cho Đường Thái Nguyên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua hắn.
Tuy tiêu rnam hài này nhìn qua không phải quỷ vật linh thể, nhưng mà là người sống sờ sờ, nhưng mà không ảnh hưởng Đường Thái Nguyên gì cả, hắn sẽ không lưu thủ, đột nhiên xuất hiện trong gian phòng sau đó nâng hai tay lên, đầu ngón tay điện quang lập lòe, cờ rắc một tiếng, mười dòng điện bắn thẳng vào tiểu nam hài.
- Đồ lục điện võng, ngưng!
Đường Thái Nguyên tu hành Lôi Đình Quyết, một khi thành công sẽ là lôi thần trên thế gian, tuy hiện tại tu hành Lôi Đình Quyết không lâu, nhưng mà lĩnh ngộ ra một ít cách khống chế nguyên tố điện hệ, hiên tại vận dụng đồ lục điện võng là pháp thuật đắc ý nhất của hắn.
Đừng nhìn đồ lục điện võng hết sức nhỏ, nhưng mà chỉ có Đường Thái Nguyên biết, mười ngón tay áp súc điện năng cực nhỏ, nhưng nó có lực phá hoại kinh người.
Xùy!
Nhìn thấy thanh thế của Đường Thái Nguyên bàng bạc, công kích như cầu vồng, tiểu nam hài cười xùy, không đếm xỉa tới nâng cánh tay phải lên, đầu ngón tay có hồng quang bắn ra, bộ dáng tùy ý, nói:
- Phá!
Oanh!
Đồ lục điện võng bị hồng quang của đối thủ áp chế không vùng vẫy được, kế tiếp nó nổ tung.
- Tiểu tử, bổn đế không chơi với ngươi!
Trong lúc nổ tung mãnh liệt, tiểu nam hài gào thét như tâm thần, hắn gào thét càng quỷ dị, khiến người ta khó ức chế được.
Mười mấy người? Hai mươi mấy người? Ba mươi mấy người? Căn bản không biết có bao nhiêu người nói ra, giọng nói này có nam có nữ, có già có trẻ, mà các giọng nói khác nhau này lại do tiểu nam hài nói ra.
Đường Thái Nguyên ánh mắt ngưng tụ, nhìn thấu qua kim quang chói mắt nhìn thấy bộ dáng tiểu nam hài, tên này là người sao? Đây chính là quái vật a!
Mà càng làm cho Đường Thái Nguyên kinh hãi là, huyết dịch trên người tiểu nam hài là màu đen, da dường như là bị cắn nát sau đó kéo lên bao phủ thân thể.
Đối mặt với cảnh ly kỳ như thế, Đường Thái Nguyên cảm thấy đại não của mình không đủ dung,f khi hắn còn sống dù gì cũng là ngân bài sát thủ, các chủng tộc ly kỳ trên thế giới đều có nghe thấy, nhưng mà chưa từng nghe qua sinh vật nào giống tiểu nam hauif cả...
Nói thì chậm, diễn ra quá nhanh, Đường Thái Nguyên ngây người sau đó nội tâm khó chịu, hai tay chấn động lần nữa, hắn bắt đầu ngưng tụ đồ lục điện võng mới.
Vào thời điểm này tiểu nam hài ánh mắt sắc lạnh, cười to, hắn nói:
- Chuyện ngày hôm nay thế thôi, ngày khác thân thể của ta đại thành, chắc chắn sẽ đi tìm ngươi.
- Muốn đi?
Sắc mặt Đường Thái Nguyên phát lạnh, trực tiếp công kích lần nữa, nhưng tốc độ chậm nửa nhịp, đồ lục điện võng rơi xuống thì tiểu nam hài đã biến mất.
Ầm ầm!
Đồ lục điện võng đánh vào mặt đất và nổ tung.
Đối với sinh vật quỷ dị này, Đường Thái Nguyên hận không thể diệt sát ngay, nhưng mà trong thần quyền lần đầu tiên hiện ra nhắc nhở chưa từng có:
- Không tra ra người này!
Không tra ra người này! Đường Thái Nguyên chấn động, thân hình lắc lư biến mất trong nhà xưởng, hắn rời đi thì nhà xưởng sụp đổ, bụi mù đầy trời...
- Mộ vạn lẻ bảy trăm sáu mươi bốn!
Trong hoa viên Phù Không Thần Điện, Diệp Dương Thành ngồi trên mặt ghế đá và lật xem đăng ký, nhìn tư liệu chồng chất như núi nhỏ, phía trên phải là xử lý xong, trước mắt hắn đang cầm chính là đăng ký một vạn lẻ bảy trăm sáu mươi bốn!
Nững tài liệu này là cần cứu trợ, tìm kiếm đối tượng, chỉ có không tới 1% là nằm trong khu vực Diệp Dương Thành xử lý, mà 99% khả năng chính là đã ngộ hại, không tìm thấy xương cốt, đối với kết quả này Diệp Dương Thành tiếc nuối, nhưng mà không thể không tiếp nhận, dù sao hắn không có năng lực phục sinh người chết.
Ném phần tư liệu này qua, Diệp Dương Thành điều chỉnh tâm tình, lúc này cầm lấy đăng ký xin giúp đỡ, nhưng mà không chờ hắn định vị tìm người mất tích trên tấm ảnh, trong đầu vang lên giọng Thương Ưu Tử.
- Chủ nhân, Lâm Đông Mai viện trưởng, nàng...
- Lâm viện trưởng như thế nào?
Vừa nhận được liên lạc tâm linh của Thương Ưu Tử, hắn cai mày thả tư liệu xuống, lên tiếng hỏi.
- Lâm viện trưởng bị bắt cóc!
Tiểu Thương Ưu Tử nói:
- Nhưng mà vừa bị chúng ta cứu trở về, chỉ là nàng hiện tại sau khi thanh tỉnh vẫn không biết chuyện mất tích thế nào, không biết ai bắt cóc nàng, cũng không nhìn thấy người nào, đã làm chuyện gì...
- Là ai làm?
Sắc mặt Diệp Dương Thành phát lạnh, hắn đứng lên, ngữ khí phi thường trầm thấp:
- Tra được không?
- Không có!
Tiểu Thương Ưu Tử cười khổ, nói:
- Ta và Đường Thái Nguyên đuổi tới nhà xưởng bỏ hoang giam giữ nàng, nhà xưởng không có bóng người, ta mang theo Lâm Đông Mai viện trưởng quay về huyện Ôn Nhạc, Đường Thái Nguyên ở lại nhà xưởng bỏ hoang dò xét tình huống, khả năng hắn sẽ có được một ít manh mối.
Diệp Dương Thành nhíu mà, thở sâu, hỏi:
- Lâm viện trưởng sau khi thanh tỉnh không nhớ chuyện gì thật à?
- Vâng, cái gì cũng không nhớ!
Tiểu Thương Ưu Tử ứng một tiếng, sau đó do dự một chút, rất không xác định, nói:
- Chủ nhân, Ưu Tử trên người Lâm Đông Mai viện trưởng hình như cảm nhận được khí tức làm Ưu Tử không thoải mái, nhưng không dám xác định là cái gì!
- Khí tức không thoải mái?
Diệp Dương Thành nheo mắt lại, linh hồn chi hỏa màu xanh của Tiểu Thương Ưu Tử biến sắc, nàng tu hành Sinh Mệnh Quyết, lực lượng toàn thân bị sinh cơ bừng bừng thay thế, mà khí tức làm nàng không thoải mái...