Nói tới đây sắc mặt Thôi Bằng Cử trở nên trắng bệch, trong mắt đầy dị sắc và lóe lên thần thái thống khổ! Nhưng mà hắn vẫn cắn răng kể lại chuyện trong nơi đó cho Trầm Vũ Phàm biết, thẳng đến khi hắn kể tới chuyện cưỡng gian vài tiểu nữ hài, hắn mới trầm mặc một lúc lâu.
- Nói cho đúng trong cái tiệm điện ảnh đó, mỗi ngày đều có vài chục bộ phim sex và hàng chục bộ ảnh sex sinh ra đúng không, sau đó thông qua con đường đặc biệt đưa ra thị trường?
Trầm Vũ Phàm không có tiếp tục truy cứu câu chuyện của Thôi Bằng Cử, hắn hỏi hướng khác.
- Ân!
Thôi Bằng Cử gật đầu một cái.
- Như vậy phim và ảnh sex muốn thực hiện được thì phải có người đúng không? Diễn viên là người ở đâu?
Trầm Vũ Phàm mơ hồ cảm thấy bản thân mình phát hiện ra một tập đoàn chuyên cung cấp phim sex lớn, Thôi Bằng Cử nói tới tiệm điện ảnh kia, chỉ sợ chỉ là một chi nhánh của tập đoàn này mà thôi! Trừ chuyện đó, sợ rằng những nơi như thế có mặt khắp cả nước.
- Nam diễn viên là bị lừa gạt tới, trong nơi đó, tính luôn cả tôi thì chỉ có chín diễn viên mà thôi.
Thôi Bằng Cử cúi đầu nói ra:
- Vì cam đoan tính bí mật, nữ diễn viên cũng là bị lừa gạt tới, cũng có một phần bọn họ bỏ tiền mua được từ bọn buôn người...
Sắc mặt Trầm Vũ Phàm như băng lạnh, hắn áp thấp giọng:
- Chín diễn viên nam, mỗi ngày lại có vài chục bộ phim sex và hàng trăm bộ ảnh sex tung ra ngoài...
Lời đằng sau không cần Trầm Vũ Phàm làm rõ, Thôi Bằng Cử trải qua mấy tháng ác mộng cũng đã hiểu được ý của hắn, hắn cười, cười rất đắng chát và đầy gượng ép.
- Trong nơi đó có nhiều dược phẩm, cho dù là người liệt dương đi nữa, chỉ cần dùng thuốc vẫn có thể hoàn thành công việc ba lần, nếu như đơn đặt hàng quá nhiều cần đẩy nhanh tốc độ, một nam diễn viên trong một ngày có thể tiếp tục hoàn thành mười lần, thẳng khi toàn bộ tinh lực trong người bị ép khô mới thôi.
Tê...
Trầm Vũ Phàm không tự chủ hít khí lạnh, bỗng nhiên đứng dậy nói ra:
- Một ngày phải hoàn thành mười lần, cho dù thân thể bằng sắt cũng không chịu được.
- Vâng, có rất ít người có thể chịu đựng được.
Thôi Bằng Cử sầu thảm cười cười:
- Một tháng có năm ba nam diễn viên chết là bình thường, có chết dưới tác dụng phụ của thuốc, cũng có chết vì tinh tẫn nhân vong, đối với những kẻ tổ chức mà nói, chúng ta chỉ là một đám gia súc, chết thì chết, dù sao không có ai truy cứu cả.
- Vậy những nữ diễn viên thì sao?
Trầm Vũ Phàm cau mày:
- Tình huống bọn họ thế nào?
- Nữ diễn viên còn thảm hơn chúng tôi nhiều, không chỉ mỗi ngày số lượng quay chụp đặc biệt, sau khi hoàn thành còn phải làm việc tay chân, người tổ chức ngủ với họ, bị tra tấn không còn hình người.
Thôi Bằng Cử trầm giọng nói:
- Mỗi tháng trong nơi đó sẽ có năm ba nữ diễn viên chết, những nữ diễn viên chết đi này bình thường đều bị tra tấn trong các bộ phim bạo dâm, hơn nữa, trong nơi đó ngẫu nhiên còn quay chụp các bé gái.
Nói đến đây, Thôi Bằng Cử tính toán buông bỏ hoàn toàn, hắn nói thẳng:
- Hai ngày trước có ba bé gãi bị đưa tới, tuổi lớn nhất mười hai tuổi, nhỏ nhất chỉ tám tuổi, trong thời gian hai ngày đã hoàn thành bốn mươi chín bộ phim với độ dài hai mươi lăm phút, tôi chính là một trong bảy diễn viên đó.
&"...&" Trầm Vũ Phàm đã không biết tức giận là tư vị gì, trong lòng của hắn lạnh buốt.
Y theo Thôi Bằng Cử tự thuật, những kẻ tổ chức tiệm điện ảnh này hoàn toàn không xem bọn họ là người, chỉ xem bọn họ như gia súc, là gia súc kiếm lợi ích cho bọn họ!
Vì truy cầu nhiều, vì truy cầu lợi nhuận, trong tiệm điện ảnh đó đã diễn ra quay chụp không kể ngày đêm, nam thì sử dụng các loại thuốc kích dục, nữ thì...
Đây là một đám cặn bã táng tận thiên lương.
Đây là một đám súc sinh khiến người ta tức điên.
Trong thời gian ngắn, Trầm Vũ Phàm cũng đã ổn định nỗi lòng, hắn nhìn qua Thôi Bằng Cử, hỏi:
- Hiện tại cho anh tìm đường về, anh còn biết đi về thế nào không?
- Tôi biết đường!
Thôi Bằng Cử khẳng định.
- Vậy anh chuẩn bị một chút, nửa giờ sau chúng ta sẽ xuất phát.
Căn cứ vào tình thế nước sôi lửa bỏng của người bị hại, kéo dài một lát thì người bị hại sẽ càng bị tra tấn, biết rõ không thể chậm được, Trầm Vũ Phàm quyết định thật nhanh, nói ra:
- Đúng rồi... Anh ở nơi đó lâu như thế, biết rõ lão bản của nơi đó là ai không?
- Biết rõ, lần trước tôi nghe đạo diễn nói qua!
Thôi Bằng Cử cúi đầu nhớ lại đôi chút, rất không xác định nói ra:
- Tôi nhớ rồi, hình như họ Chu...
- Chu cái gì?
Trầm Vũ Phàm truy vấn.
- Là Chu Thành Bình!
- Chu Thành Bình?
Nghe được Thôi Bằng Cử trả lời, Trầm Vũ Phàm khẽ nhíu mày suy tư một lát, cũng không có tìm được bất cứ ấn tượng nào về Chu Thành Bình. Hắn ân một tiếng gật đầu, nhìn qua Thôi Bằng Cử nói ra:
- Anh vẫn chờ ở đây đi, tôi đi an bài nhân thủ đã, nửa giờ là đủ rồi.
- Tốt!
Thôi Bằng Cử cực kỳ căm hân nơi sản xuất điện ảnh quái ác kia, tự nhiên sẽ không dị nghị với an bài của Trầm Vũ Phàm, phải biết rằng, thời điểm trước khi tiến vào nơi đó hắn nặng 67 kg, xem như thiếu niên khôi ngô, hiện tại hắn thế nào?
Hắn vẫn cao 1m71, nhưng mà cân nặng biến thành 42 kg! Hắn vốn là thiếu niên khôi ngô, bây giờ biến thành dân Châu Phi chạy nạn, bởi vậy có thể thấy được hắn ở trong nơi đó trải qua khắc khổ cỡ nào!
Thôi Bằng Cử có thể cắn răng sống sót tới mấy tháng qua, nguyên nhân mấu chốt hắn có thời gian ngắn làm trợ lý điện ảnh, không có tham gia những chuyện quay chụp kia, nếu như hắn vừa tiến vào trong nơi đó đã bị phân làm diễn viên, chỉ sợ hắn hiện tại cũng không có cơ hội tìm tới Trầm Vũ Phàm đầu thú.
Trầm Vũ Phàm rời khỏi ghế lô, chỉ lưu lại Thôi Bằng Cử một người ngồi nơi đó, ngơ ngác nhìn qua chén dĩa ăn cơm trống không ở đó, không biết vì cái gì, hắn cảm giác như trải qua mấy đời.
Hôm qua vừa hoàn thành một đơn hàng lớn, chết hai nam diễn viên cùng một nữ diễn viên căn bản không đặt trong lòng đám người này, đơn giản xử lý thi thể một chút, đám người kia xua bọn người Thôi Bằng Cử vào trong một gian phòng tối ngủ, là chuyện nam nữ cùng ngủ, mà tay chân đám người kia ở khu đất trống không xa ăn nhậu với nhau.
Căn cứ an bài, ngày hôm sau cũng chính là hôm nay, tiệm điện ảnh không có đơn hàng gì nữa, tương đương cho các diễn viên nghỉ ngơi, dưới loại tình huống này, Thôi Bằng Cử bắt đầu sinh ý niệm chạy trốn trong đầu, hơn nữa còn được những diễn viên kia ủng hộ.
Hắn ước định với bọn họ, nếu như hắn thoát được, nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm quan tốt, lại mang cảnh sát tới cứu bọn họ, nếu như hắn bị bắt thì bọn họ nhân dịp chạy trốn, có thể chạy được ai thì chạy.
Cuối cùng hắn được thần may mắn chiếu cố, thành công khỏi khu rừng đó, trên đường đi lảo đảo xuống núi, bởi vì sợ bị đám người kia phát hiện, hắn thậm chí không dám đi đường cái, một đường chạy như điện tới huyện Ôn Nhạc, tận khả năng lựa chọn con đường vắng vẻ, hắn muốn giảm khả năng bị lộ.