Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 801: Hai kẻ không biết sống chết



- Nhưng mà giao tiếp nhiệm vụ, phân phối tiền thuê cũng phải có manh mối đi?

Diệp Dương Thành cau mày nói:

- Cũng không thể toàn bộ đều thông qua internet tiến hành đi? Chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không có?

- Việc này thì có.

Dương Đằng Phi cười khan, cẩn thận đáp:

- Nhưng mỗi lần ra mặt giao tiếp đều là một nam nhân đeo mặt nạ, hơn nữa điểm giao tiếp liên tục biến ảo, trước khi ước định đụng đầu còn có mật tín liên lạc xác định, cho nên…

- …

Diệp Dương Thành cùng Dương Đằng Phi đưa mắt nhìn nhau, đều có cảm giác bế tắc. Nhưng nếu không đem Kim Đao Tổ tiêu diệt, Diệp Dương Thành thật không cam lòng, cũng không thể trơ mắt nhìn bọn hắn tự do tự tại, ở ngay dưới mí mắt hắn nhanh chóng lớn dần đi? Đây không phải nuôi hổ làm hoạn sao?

Nhưng cục diện trước mắt chẳng khác gì tử cục, mà Phan Kiếm Hồng hình như đã chết, lúc Phan Kiếm Hồng kinh doanh Kim Đao Tổ cũng đã cẩn thận tới cực hạn, lần này thay đổi người cầm đầu, chỉ sợ sẽ càng thêm cẩn thận, dưới tình huống như vậy muốn bắt được bọn hắn thật sự vô cùng khó khăn.

Đặc biệt sát thủ Kim Đao Tổ tựa hồ đã bị thay đổi, đã vượt qua người thường, đối mặt với đám sát thủ như vậy, ngoại trừ có thể đem bọn hắn toàn bộ tụ tập lại, hoàn toàn diệt sát, nếu không căn bản không thể quét sạch.

Mặc dù trung tâm xử lý sự kiện siêu nhiên đã nhận vụ án này, nhưng chuyện xảy ra tại Hà Bắc đã nói rõ siêu cấp chiến sĩ cũng không phải đối thủ của bọn sát thủ kia, chống cự lại bọn hắn, siêu cấp chiến sĩ cũng chỉ là sơn dương.

Nói cách khác, trung tâm xử lý sự kiện siêu nhiên, quân đội, công an, lần này nhiều lắm chỉ có thể trợ thủ, chủ chiến chân chính phải từ bên Diệp Dương Thành.

Hiện tại vấn đề mấu chốt không phải nghĩ cách làm sao quét sạch Kim Đao Tổ, mà là tìm ra tung tích của bọn hắn, dù chỉ tìm được một điểm đột phá….hãy khoan!

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành chợt nghĩ tới Dương Đằng Phi nói qua một câu, hắn nhíu mày suy nghĩ một lát, nói:

- Ngươi vừa mới nói, mỗi lần sát thủ Kim Đao Tổ ra mặt đều là một nam nhân đeo mặt nạ, như vậy cố chủ làm sao đi liên hệ Kim Đao Tổ đây?

Thân hình Dương Đằng Phi nhẹ nhàng chấn động, trên mặt lộ tia vui mừng.



Mao Ô Tố sa địa, quân đội nghe tin chạy tới đã tầng tầng phong tỏa bên cạnh khu tây nam rừng bạch dương, lão Mã cùng nam tử quân trang sóng vai đứng thẳng, nhìn cây bạch dương đã cao hơn bảy thước trước mặt, trong lòng đang giãy dụa lần cuối cùng.

- Thật sự cần làm như thế sao?

Lão Mã có chút chần chờ nhìn cây bạch dương, lại quay đầu nhìn sắc mặt đoạn tuyệt của nam nhân quân trang, hít nhẹ một hơi đưa tay vuốt nhẹ vỏ cây bạch dương, không quay đầu lại lên tiếng hỏi.

- Ngoại trừ biện pháp này, còn có biện pháp nào khác đem dị nhân kia dẫn dụ đi ra không?

Nam tử quân trang nhìn lão Mã, ngữ khí thấm thía nói:

- Dị nhân dù lợi hại vẫn là dị nhân, nơi này đã trú đóng binh lực một sư, trên thực lực chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối, huống chi giữa dị nhân căn bản không có khả năng xuất hiện tình huống một dị nhân đồng thời nắm giữ hai loại năng lực dị hóa.

Nói tới đây nam tử quân trang chỉ chỉ vào cây bạch dương, nói:

- Dị nhân kia có thể đề cao cây bạch dương này, đã nói rõ bản thân là một dị nhân khuynh hướng thực vật, anh cũng biết dị nhân nắm giữ loại năng lực này cũng không có được lực phá hoại gì quá cao…

- Được rồi, vậy thử xem.

Lão Mã rốt cục chậm rãi ổn định lại, hắn nhìn nam tử quân trang gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Việc này không nên chậm trễ, thừa dịp hiện tại động thủ đi!

- Tôi cũng có ý tứ này.

Thấy lão Mã cũng đã quyết định, trên mặt nam tử quân trang hiện vẻ tươi cười, gật gật đầu, lấy ra một thanh chủy thủ xanh thẫm dị thường sắc bén, nói:

- Anh lui sang một bên, thông tri thủ trưởng bộ đội trú đóng bên này chuẩn bị sẵn sàng, đợi lát nữa sẽ có một trận đánh ác liệt chờ chúng ta đâu!

Nếu đã làm ra quyết định, lão Mã cũng không tiếp tục do dự điều gì, liền tránh sang một bên, đồng thời lấy bộ đàm trầm giọng nói:

- Tôi là Mã Kiến Đông, đồng chí bên bộ chỉ huy thỉnh chuẩn bị sẵn sàng…

- Uống!

Lời của lão Mã còn chưa nói xong, nam tử quân trang đã vũ động chủy thủ quát khẽ một tiếng, lưỡi dao sắc bén nháy mắt lướt qua một cây bạch dương, cơ hồ chém đứt hơn phân nửa thân cây.

Ngay sau đó hắn nhảy lên, chân phải mang ủng da mang theo tiếng gió rít quét thẳng vào thân cây kia…

- Răng rắc…oanh!

Cây bạch dương cho dù đã được cường hóa nhưng làm sao chịu được lực đánh như vậy? Chỉ nghe tiếng vang răng rắc, thân cây lập tức gãy đoạn!

Mầm móng cây bạch dương là Diệp Dương Thành cường hóa, nhưng lại do Tiểu Thương Ưu Tử đề cao. Thực vật không như động vật, cây bạch dương bị gãy thần cách cũng không lập tức nhắc nhở Diệp Dương Thành, nhưng Tiểu Thương Ưu Tử lại rõ ràng cảm nhận được cây bạch dương bị công kích tổn thương…

Diệp Dương Thành cùng Dương Đằng Phi đang ở trong thần điện thảo luận vấn đề về Kim Đao Tổ, nghiên cứu làm sao nhổ tận gốc tổ chức kia. Mà lúc này Tiểu Thương Ưu Tử đang tu luyện trong lầu các hậu viện, vừa đột phá tầng thứ nhất Thần Tu thuật, nàng cần nhiều thời gian để kiên cố tu vi.

Nhưng ngay lúc này nàng chợt giật mình, một cảm giác bi thương từ đáy lòng nàng dâng lên…

- Ai, là ai dám làm trái lời cảnh cáo của chủ nhân?

Nàng đột ngột mở mắt ra, hai đạo u quang xanh biếc làm người kinh sợ từ trong mắt nàng chợt bắn vọt ra ngoài!

Nàng nhíu mày tức giận, chậm rãi cúi đầu như đang nhìn gì đó, sau đó lạnh lùng nở nụ cười:

- Hai kẻ không biết sống chết!

Lời nói băng sương vang vọng trong lầu các, thân ảnh Tiểu Thương Ưu Tử đã hư không biến mất ở ngay chỗ ngồi…

- Lần này tôi thật muốn nhìn xem hắn làm sao ứng phó!

Nhìn cây bạch dương ngã xuống đất, trên mặt nam tử quân trang lộ ra ý cười nghiền ngẫm tự đắc, hắn vung chủy thủ đút vào trong vỏ đao, quay đầu hỏi:

- Đều sắp xếp xong xuôi chưa?

- Đã sắp xếp xong xuôi.

Trong lòng Mã Kiến Đông có một loại cảm giác bất an, giống như có điềm gì không may, nghe nam tử hỏi miễn cưỡng cười nói:

- Chỉ cần chờ hắn xuất hiện là có thể…

- Hừ, hai kẻ không biết sống chết!

Ngay khi Mã Kiến Đông vừa nói được một nửa, trên bầu trời vạn lý không mây bỗng nhiên vang lên tiếng hừ lạnh của một nữ tử.

Tiếng hừ lạnh cuồn cuộn như sấm đánh, bao trùm cả trời đất, Mã Kiến Đông cùng nam tử quân trang nhất thời ngây ngốc tại chỗ…

- Nữ nhân?

Nụ cười đắc ý trên mặt nam tử quân trang hoàn toàn cứng lại, không phải vì tiếng hừ lạnh của Tiểu Thương Ưu Tử, mà là vì cỗ khí thế bàng bạc bao trùm trời đất khiến người sợ hãi kia!

Nam tử quân trang bị tập trung khí tức, đứng ngây ngốc cạnh cây bạch dương, hắn cảm giác như mình phải đón nhận thác nước từ trên bầu trời tuôn xuống, áp lực cực lớn làm cho hắn không thở nổi, vẻ mặt dần dần biến thành tái xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.