Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 829: Ai?



Hắn từ trên biểu lộ nam tử này nhìn thấy vui vẻ, nhưng mà nhiều hơn chính là trêu tức, đúng, hắn chưa bao giờ thấy nam tử trẻ tuổi nào không kinh động bất cứ kẻ nào mà xâm nhập vào Thanh Ngõa Thai phòng thủ như thùng sắt này. (*Lúc trước đã sai lầm, Thanh Ngõa Thai là tên văn phòng tổng thống, còn Kim Chung Nghiệp mới là tổng thống, thành thật xin lỗi mọi người)

Hơn nữa hắn còn đang ở trong phòng làm việc của hắn, đang ngồi trên ghế sa lon. Trong đầu xuất hiện dự cảm xấu, sắc mặt Kim Chung Nghiệp biến đổi lớn, cơ hồ theo bản năng quay người nhìn qua công tắc màu đỏ trên bàn, hắn muốn báo động, nhưng mà không khí chung quanh cứng lại, Kim Chung Nghiệp mất đi khống chế thân thể, thân thể cứng ngắt, nội tâm của hắn sợ hãi sâu sắc.

Lúc này Diệp Dương Thành ngồi trên ghế sa lon đứng dậy, hắn nhìn qua chén trà trên bàn, thản nhiên đưa chén trà qua cho Kim Chung Nghiệp, nói:

- Trên thế giới này không bao giờ thiếu kẻ ngu dốt, cũng chưa bao giờ thiếu kẻ giáo huấn kẻ ngu dốt.

- Nhưng có kẻ ngu dốt bị giáo huấn, may mắn kéo dài hơi tàn, nhưng mà kẻ ngu dốt sau khi bị giáo huấn ngay cả cơ hội sống sót cũng không có.

Trong khi nói chuyện, Diệp Dương Thành đã xuất hiện trước mặt Kim Chung Nghiệp, hai người cách nhau chưa tới một mét.

Tay của hắn vỗ nhẹ lên gò má cứng ngắt của Kim Chung Nghiệp, cũng mặc kệ ánh mắt phức tạp của hắn, nói:

- Rất không may, lúc ta tiến vào văn phòng này, ngươi đã bị tuyên án tử hình, ngươi biết tại sao không?

Vừa nói xong, Kim Chung Nghiệp cảm giác thân thể cứng ngắt đã hòa hoãn không ít, hắn biết Diệp Dương Thành động tay động chân, nhưng mà hắn không thể nói ra câu nào, chỉ gian nan lắc đầu, miễn cưỡng gật đầu, hắn muốn biết mình cuối cùng làm cái gì.

Nam thư ký vừa rồi truyền lời của Thôi Thủy Nguyên, một giây sau nam tử ma quỷ này xuất hiện trong văn phòng làm việc của mình, hắn lại suy nghĩ, Diệp Dương Thành có phải cùng một đám với Thôi Thủy Nguyên hay không? Nếu như Diệp Dương Thành biết rõ hắn có suy nghĩ này, nhất định sẽ tán thưởng hắn thông minh lanh lợi.

Đáng tiếc Kim Chung Nghiệp căn bản không nói ra khỏi miệng, hắn có thể hành động chính là gật đầu hoặc lắc đầu.

Thấy Kim Chung Nghiệp gian nan gật đầu, khóe miệng Diệp Dương Thành vui vẻ càng dày hơn, hắn dùng khẩu âm không phải Seoul chính tông, nhìn Kim Chung Nghiệp nói:

- Ngươi muốn Hàn Quốc thay thế địa vị Nhật Bản tại Châu Á, đây chưa tính là chuyện không thê rlafm người ta tiếp nhận, dù sao mỗi người đều có dã tâm.

Kim Chung Nghiệp cứng ngắc gật đầu, loại cảm giác thịt cá này làm hắn không khỏe, dưới tình huống hắn không có quyền lực cự tuyệt, hắn hiện tại có thể làm chính là tận lực phụ họa Diệp Dương Thành kéo dài thời gian, tranh thủ thời gian cho mình chạy trốn.

Diệp Dương Thành dừng một lát, nói:

- Mỗi người đều ích kỷ, mà người ích kỷ tổ kiến quốc gia càng không thể đại công vô tư, cho nên đứng ở góc độ của ngươi, chỉ cần tranh thủ lợi ích cho Hàn Quốc, chuyện gì cũng có thể làm, kể cả hi sinh một ít quân cờ, ví dị như dân chúng vô tội Trung Quốc.

Nói tới đây, Diệp Dương Thành đột nhiên cười lên, hắn tự tay xoa gò má Kim Chung NGhiệp, nói:

- Nhưng mà đứng ở góc độ của ta, ngươi làm như thế còn không bằng cầm thú, dựa vào cái gì lại xem dân chúng thấp cổ bé họng là quân cờ? Dựa vào cái gì dân chúng vô tội của ta lại chết để thỏa mãn dục vọng của ngươi? Thấy chưa? Dựa vào cái gì Trung Quốc phải hi sinh đổi lấy lợi ích cho Hàn Quốc?

Ba!

Một tát đánh qua, Kim Chung Nghiệp bị đánh thất điên bát đảo, không thấy nam bắc, khóe miệng có máu tươi chảy ra.

Diệp Dương Thành vừa rồi giống như giảng đạo lý với Kim Chung Nghiệp, bây giờ biến thành ác ôn không nói đạo lý, hắn tự tay nắm cổ áo Kim Chung NGhiệp, nhìn qua Kim Chung Nghiệp và cười nói:

- Làm sai chuyện thì đương nhiên phải chịu trừng phạt, đừng cho rằng lão tử sẽ khua môi múa mép với ngươi, cũng đừng cho rằng lão tử không biết ngươi muốn kéo dài thời gian chờ cứu viện.

Buông cổ áo hắn ra, đẩy hắn về phía trước, lưng Kim Chung Nghiệp nện vào bàn làm việc, Diệp Dương Thành giơ ba ngón tay lên, nói:

- Ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, tin tức trang đầu các báo sẽ báo tin tức ngươi tử vong, ta cũng rất trách nhiệm nói cho ngươi biết...

Khóe miệng của hắn cong lên đùa giỡn Kim Chung Nghiệp, giọng nói rất thấp và nhẹ.

Giọng của hắn ôn nhu:

- Trò chơi tử vong, từ giờ trở đi...

Hai mắt Kim Chung Nghiệp biến thành hoảng sợ khó tin, Diệp Dương Thành đương nhiên muốn xử trí hắn, mà thủ đoạn của Diệp Dương Thành làm hắn hoảng sợ không hiểu.

Đáng tiếc hắn không có cơ hội nhận sai, Diệp Dương Thành không có khả năng vì lời xin lỗi của hắn mà tha thứ, có chút sai lầm phải dùng máy để trả.

Dù hiện tại diễn tập quân sự chưa bắt đầu, dù đã kiến thiết tốt, đạn đao không khống chế được chưa rơi vào đầu người Trung Quốc... Nhưng mà đã không trọng yếu, bọn họ gần như không biết, hơn nữa còn chuẩn bị làm như vậy! Rất nhiều tai nạn kỳ thật cũng có thể nảy sinh trong giai đoạn chuẩn bị.

Trong phòng làm việc của Kim Chung NGhiệp, trong gian phòng tượng trưng cho tổng thống cao nhất Hàn Quốc, thân thể Kim Chung Nghiệp bị Diệp Dương Thành tra tấn thân thể và tinh thần, mà ở bên ngoài gian phòng, Thôi Thủy Nguyên và nam thư ký kia đứng chung với nhau, thần sắc nam thư ký bất định.

- Tổng thống rất có ý kiến với ngài!

Nam thư ký tận lực nhỏ giọng nói ra, với hắn mà nói, cho dù là Thôi Thủy Nguyên hay Kim Chung Nghiệp đều là thần tiên cao cao tại thượng, bọn họ ẩu đả căn bản không phải một thư ký có thể nhúng tay vào.

Cho nên biện pháp bảo vệ của nam thư ký chính là không đắc tội cả hai, đối với hắn như vậy sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.

Nghe nam thư ký nói, Thôi Thủy Nguyên không cho ý kiến mà chỉ gật đầu, ân một tiếng và không nói gì.

Nhìn thấy phản ứng của Thôi Thủy Nguyên, nam thư ký vô ý thức lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận nói:

- Nếu như không có chuyện gì khác, ta đi làm việc đây!

- Cùng đi thôi!

Thôi Thủy Nguyên thu hồi ánh mắt nhìn ra văn phòng tổng thống, điềm nhiên như không có việc gì nhìn qua nam thư ký, nói:

- Xế chiều này cùng là thời gian muốn trà!

- A?

Nam thư ký sững sờ, bối rối khoát khoát tay, cười khan nói:

- Ta còn có chút chuyện, cũng chỉ nói xin lỗi với ngài, lần sau có cơ hội sẽ đi cùng.

Thời điểm này hắn hận không thể tìm kẽ đất trốn đi, nàm dám chủ động góp bản thân vào?

Thư ký bối rối chưa dứt, cánh cửa văn phòng tổng thống bị người ta mở ra.

- Thôi Thủy Nguyên, ngươi dám uy hiếp ta? Ngươi to gan dám uy hiếp ta?

Ngay khi nam thư ký nghe được tiếng rống sau cánh cửa, một bóng người mau trắng nhay ra khỏi văn phòng, chỉ nghe hắn tức giận quát:

- Hay là ngươi định phản bội tổ quốc bây giờ?

Vừa thấy Kim Chung Nghiệp đi ra khỏi văn phòng, nam thư ký sắc mặt hiểu ra, nhưng mà lửa giận Kim Chung Nghiệp hiển nhiên là phát về phía Thôi Thủy Nguyên, cho nên hắn không dám lên tiếng, sợ không tốt sẽ dẫn họa vào người, bởi vậy hắn cúi đầu lui ra phía sau hai bước, chuyện của lão đại không liên quan tới mình, đây là tinh túy tự bảo vệ bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.