Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 854-2: Ngươi bảo ai cút? (Hạ)



Tống Thần Thần ngồi trong xe nghe được tiếng vang, Tống Thần Thần thất thần, đầu óc của nàng rối loạn, nhưng mà nhiều hơn là sợ hãi! Giác quan thứ sáu cho nàng biết, lần này Hồ Đình Diệu đá trúng thiết bản.

Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người trong cuộc u mê, người ngoài tỉnh táo, Tống Thần Thần nghe được tập đoàn Diệp thị tỏ thái độ cường ngạnh thì suy đoán ra một ít manh mối, Hồ Đình Diệu hiện tại đã bị lửa giận làm điên cuồng, không có suy nghĩ thật sâu.

Nhìn thấy Vương Tuệ Tuệ cười trào phúng, nhìn Vương Tuệ Tuệ ánh mắt đầy thương cảm, Hồ Đình Diệu có cảm giác sắp nổi điên. Hắn thở hổn hển nhìn qua Vương Tuệ TUệ, sau nửa ngày hung ác gật đầu, nói:

- Tốt, tập đoàn Diệp thị các ngươi rất tốt! Các ngươi không biết điều, như vậy hôm nay các ngươi xong rồi!

Hắn khẽ vươn tay chỉ vào Vương Tuệ Tuệ, tức giận quát lớn ra bên ngoài:

- Ta sẽ cho các ngươi biết chọc giận ta...

Không chờ Hồ Đình Diệu nói xong, hắn tự tay mở cửa thủy tinh, đột nhiên cửa thỉ tinh mở ra, một người trẻ tuổi hoàn toàn lạ lẫm hiện ra trong mắt Hồ Đình Diệu, người này ngăn cản đường hắn đi.

Hồ Đình Diệu mặc kệ hắn là ai, nhìn hắn hai giây sau đó dừng bước, quát:

- Chó ngoan không cản đường, không muốn chết thì tránh ra cho ta!

- Nếu không thì sao?

Người trẻ tuổi cản đường cười tủm tỉm nhìn hắn, hỏi ngược một câu.

- Ơ, tập đoàn Diệp thị các ngươi thật to gan mà!

Hồ Đình Diệu nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi vài giây, âm dương quái khí quay đầu lại, nhìn Vương Tuệ Tuệ nói:

- Như thế nào? Muốn giữ ta ở lại đây sao? Các ngươi biết làm thế có hậu quả gì không?

- Lão ca!

Nhưng mà Vương Tuệ Tuệ căn bản không quan tâm Hồ Đình Diệu uy hiếp, nhìn thấy người trẻ tuổi kia, sắc mặt của nàng băng hàn biến thành tươi cười, gật đầu nhìn Diệp Dương Thành, nói:

- Tới nhanh thế?

Mà nhìn thấy Diệp Dương Thành xuất hiện, Lưu Phương Hoa há hốc mồm sững sờ, khôi phục tinh thần, nói:

- Diệp đổng khỏe!

- Ngươi chính là tên họ Diệp?

Thần sắc hung ác Hồ Đình Diệu cứng đờ, hắn lại giả bộ như không có chuyện gì, lườm Diệp Dương Thành, không nói hai lời đi ra ngoài cửa.

Có lẽ cảm giác mình đi như thế quá mất uy phong, trước khi đi phải tìm thể diện trở về, hắn bĩu môi nhìn Diệp Dương Thành, nói:

- Đồ không thức thời! Ngươi chờ đóng cửa đi!

- Ngươi nói cái gì?

Diệp Dương Thành làm như nghe không hiểu, hắn ngạc nhiên nhìn Hồ Đình Diệu, hắn ngươi đầu qua, nói:

- Thật xấu hổ, mấy ngày nay bị mấy con chó điên sủa làm tai nghễnh ngãng, không có nghe rõ ràng, ngươi lập lại lần nữa?

- Con mẹ nó ngươi muốn chết thì cứ nhảy lầu đi!

Hồ Đình Diệu nghẹn một bụng tức giận đã bạo phát, hắn nhìn Diệp Dương Thành giận dữ hét:

- Cút cho ta!

- Ngươi bảo ai cút?

Thần sắc Diệp Dương Thành cứng đờ.

- Ngươi cút! Lỗ tai bị chó cắn nên nghe không thủng sao? Cút đi!

Hồ Đình Diệu giận dữ.

Diệp Dương Thành đảo đảo lỗ tai, đưa tay ngoắc ngoắc Hồ Đình Diệu, nói:

- Ngươi tới đây, ta nói cho ngươi một chuyện.

- Cái gì?

Hồ Đình Diệu đi lên vài bước, căn bản không lo lắng Diệp Dương Thành bất lợi với hắn, trong mắt hắn xem ra, Diệp Dương Thành chỉ là một đầy tớ râu ria giả trâu bò mà thôi, có thể làm gì được hắn? Kẻ sai sửa chính thức trong chuyện này mới là lão bản tập đoàn Diệp thị a.

Vì vậy hắn không cố kỵ đưa mặt tới.

Ba!

Một cái tát gọn gàng đánh lên mặt của hắn.

Đôi má sưng vù, khóe miệng đổ máu, Hồ Đình Diệu sững sốt tại chỗ!

- Đánh ta? Ngươi dám đánh ta?

Đôi má nón rát làm Hồ Đình Diệu dần tỉnh táo lại, hắn quả thật khó tin được nhìn qua Diệp Dương Thành, khàn giọng nói:

- Ngươi dám đánh ta?

- Đánh ngươi thì thế nào?

Diệp Dương Thành trợn mắt, trở tay tất thêm một cái, quát:

- Cút ra ngoài!

Ba!

Tiếng bạt tai chói tai làm cho Vương Tuệ Tuệ và Lưu Phương Hoa kinh ngạc ngây người, ngay cả Tống Thần Thần đang ngồi trong xe nghe lén cũng há hốc mồm.

Hồ Đình Diệu bị đánh? Nghe được tiếng tát vang lên và tiếng gào thét như tâm thần của Hồ Đình Diệu, nàng biết rõ Hồ Đình Diệu quả thật bị đánh, hơn nữa còn bị người ta tát rất kêu.

Trong nháy mắt Tống Thần Thần cảm thấy sống lưng lạnh giá, người dám tát Hồ Đình Diệu vài cái, ngay từ đầu nàng cho rằng là chó giữ nhà? Nàng cho rằng là đầy tớ?

Nhưng mà không chờ Tống Thần Thần khôi phục tinh thần lại, nàng nhìn thấy một tiểu nữ hài bảy tám tuổi, bộ dáng đáng yêu từ trong cửa lớn tập đoàn Diệp thị chạy tới chiếc Porsche của nàng, sau đó duỗi bàn tay nhỏ ra ý bảo nàng xuống xe.

Nhìn thấy tiểu nữ hài đáng yêu này, Tống Thần Thần cảm thấy tim đập nhanh, đương nhiên không có khả năng làm theo ý tiểu nữ hài xuống xe rồi.

Nhưng mà thời điểm nàng định khởi động xe rời đi, tiểu nữ hài lại vuột qua đầu xe tới cửa ghế lái phụ, lúc Tống Thần Thần chưa kịp phản ứng thì nghe được tiếng mở cửa xe vang lên, tiểu nữ hài nhảy vào trong ghế phụ.

- Ngươi là hài tử nhà ai? Tại sao không có lễ phép như thế?

Tống Thần Thần chán nản, nàng định kéo tai tiểu nữ hài, sắc mặt bất thiện nhìn qua tiểu nữ hài, ngữ khí quát lạnh:

- Xuống xe!

- Ngươi nghe lén tập đoàn Diệp thị!

Giọng của tiểu nữ hài vang lên giống như chim sơn ca đang hót, nhưng mà thần sắc của nàng chất phác, ánh mắt lạnh như băng, nàng không có nhìn Tống Thần Thần cái nào, chỉ nói:

- Không muốn chết thì lập tức biến mất!

Sau khi nói xong câu này, Tiểu Long Nữ mở cửa xe đi ra, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Thần Thần quay về cao ốc Diệp thị.

- Là quái vật gì?

Tống Thần Thần cảm thấy tim đập nhanh, bối rối không dám nghe lén gì nữa, khởi động xe chạy trốn thật nhanh.

Nhưng mà ác mộng của nàng còn chưa chấm dứt, xe vừa chạy đi chưa được vài trăm mét, nàng nhìn thấy thiếu nữ đứng giữa giao lộ, nàng nhìn thấy thiếu nữ này thần thái điềm tĩnh, dung nhan chưa nói cái gì khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà khí chất lại làm cho nàng cảm thấy tự ti.

Nàng vội vàng phanh xe lại, nhưng không chờ nàng kịp tỉnh táo, cửa ghế lái phụ mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp gõ gõ trần xe, mỉm cười nhìn nàng, nói:

- Trên đường trở về cẩn thận một chút!

...

- Ngươi biết ta là ai không?

Hồ Đình Diệu bị Diệp Dương Thành tát vài cái đã ổn định lại, khóe miệng có máu tươi chảy ra, hắn đỏ mắt nhìn qua Diệp Dương Thành gào lên:

- Con mẹ nó, ngươi biết hậu quả khi chọc giận ta không?

- Nếu không xem mặt mũi của gia gia ngươi, ngươi cho rằng còn có thể đứng ở đây kêu gào hay sao?

Sắc mặt Diệp Dương Thành âm trầm, tiến lên vài bước kéo cổ áo Hồ Đình Diệu, kéo hắn tới trước mặt mình, giọng lạnh lùng:

- Ngươi là đồ vô dụng phá sản!

Ba!

Lúc buông cổ áo ra, lại tát thêm một cái hung ác, Diệp Dương Thành làm bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:

- Ngươi có biết ngươi đang bôi đen mặt mũi của gia gia ngươi không! Ta thật hoài nghi ngươi không phải là thân sinh của Hồ gia!

Hồ Đình Diệu bị Diệp Dương Thành tát vài cái làm lọt vào sương mù, hiện tại bị Diệp Dương Thành quát lớn thì đầu óc nở ra, hắn ngơ ngác nhìn qua ĐiệpƯơng Thành, thật lâu mới khôi phục tinh thần lại, quát:

- Ta có phải thân sinh Hồ gia hay không, liên quan gì tới ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.