- Tốc độ tiến cảnh của ngươi không tệ, nhưng thực lực chỉ đạt tới sơ giai thần mà thôi, Ngả Nặc Tư Bỉ Đức đã tới trung giai thần, cho dù ở trong phạm vi thế lực của ngươi cũng không thể đánh chết hắn, mà hắn cũng không nắm chắc giết được ngươi.
- Nhưng một khi hai người động thủ trong Thái Dương hệ, sẽ tạo thành năng lượng trùng kích phá hủy địa cầu, đến lúc đó căn cơ của ngươi sẽ tổn hao rất nhiều.
- Cho nên hôm nay ta tới nơi này, là muốn an bài ngươi đi một địa phương tiến hành lịch lãm, chỉ cần ngươi có thể sống sót, một năm sau ngươi có thể bước vào trung giai thần, dựa vào mười tám thần kính trấn điện cùng ưu thế Thái Dương hệ, ngươi mới có thực lực giết chết Ngả Nặc Tư Bỉ Đức.
- Cho ngươi một tuần đem mọi chuyện trên địa cầu an bài thỏa đáng, một tuần sau ngươi đi lên mặt trăng, năng lượng phân thân khác của vi sư sẽ ở đó chờ ngươi.
Nói xong Kreis Baar biến mất, chỉ lưu lại một mình Diệp Dương Thành đứng ngây ngốc tại chỗ.
- Uy, sư tôn đại nhân, ngài cũng không hỏi xem ta có đáp ứng hay không chứ?
Trong Hoa Hạ thần điện vang lên tiếng kêu rên u oán của Diệp Dương Thành…
Người đều có dã tâm, Diệp Dương Thành tự nhiên cũng không ngoại lệ. Thuận lợi khống chế hai thần kính cùng một lúc, ngay sau đó lại thử nghiệm khống chế thêm thần kính thứ ba, nhưng cuối cùng thất bại.
- Nhưng có thể một lần khống chế hai thần kính cũng đã tiến bộ rất lớn.
Chỉ là mỗi lần chiến đấu đều cần chuyển vận thật nhiều thần nguyên, nếu dựa theo số lượng thần nguyên cung cấp hiện nay, căn bản không đủ thỏa mãn nhu cầu chiến đấu đại quy mô.
Muốn gia tăng số lượng thần nguyên thì phải gia tăng số lượng tín đồ, biện pháp giải quyết cuối cùng chính là gia nhân nhân số nhân loại trên địa cầu…đây là một vấn đề thật làm người đau đầu.
Trừ phi…
- Di dân!
Hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng, hệ Ngân Hà lớn như vậy, không có vị thần nào cao cấp hơn hắn tồn tại, chỉ cần tìm được một tinh cầu thích hợp cho nhân loại sinh tồn, nói không chừng có thể cho nhân loại di dân, chỉ cần thêm một thời gian, số lượng dân cư sẽ càng nhiều!
Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên, liền bị hắn cười khổ lắc đầu bác bỏ.
Đừng nói có thể tìm được tinh cầu thích hợp cho nhân loại sinh tồn hay không, chỉ bằng trình độ khoa học kỹ thuật của địa cầu muốn tiến hành tinh tế di dân? Đây chính là người ngốc nói mê!
- Biện pháp trước mắt có thể tiến hành hẳn là nên cải tạo càng nhiều thổ địa hoang vu, gia tăng thêm hoàn cảnh sinh tồn thích hợp cho nhân loại tại địa cầu…nhưng cần xây dựng phương tiện đồng bộ, dựa theo tình hình trước mắt của địa cầu căn bản là không được bảo đảm, theo kế sách bây giờ chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
- Ta còn một tuần để chuẩn bị, trong một tuần này nhất định cần xử lý vài việc, thứ nhất nhanh chóng thành lập liên bang địa cầu, ổn định thế cục rung chuyển.
- Thứ hai, đẩy nhanh việc khuếch trương xây dựng Cửu Tiêu thần điện trên địa cầu, trong thời gian ngắn nhất đem thần miếu trải rộng toàn thế giới.
- Thứ ba…lần này rời đi phải một năm, cũng nên bồi người nhà một chút.
- Về việc cuối cùng…
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành lộ ra nụ cười, suy tư một lát liền trực tiếp rời khỏi thần điện.
Cùng lúc đó, bên trong một lầu các tinh mỹ nằm trong phù không thần điện, Diệp Cảnh Long sợ hãi nhìn Diệp Hải Trung, thần sắc gượng gạo đứng nơi đó, không biết nên làm sao mở miệng.
Diệp Cảnh Long cùng Mạnh Văn Tuệ là nhóm thứ ba tiến vào phù không thần điện, vừa vào liền làm một chuyện, chính là che giấu Mạnh Văn Tuệ trong tiểu lâu của hắn.
Một mặt hắn không dám nói rõ với cha mẹ, về phương diện khác lo lắng chờ đợi anh trai trở về, có thể nhờ anh trai đặt bài với cha mẹ, với địa vị của Diệp Dương Thành trong nhà hiện tại, hắn sẽ không cần lo lắng bị cha mẹ mắng.
Nhưng khi hắn muốn tìm Diệp Dương Thành xin giúp đỡ, lại không cách nào liên lạc được, vì vậy đã bị Diệp Hải Trung phát hiện.
Vừa rồi hắn cùng Mạnh Văn Tuệ đang ăn cơm, bị cha hắn bắt gặp vừa vặn, vì vậy mới có cảnh tượng hiện giờ.
- A…ha…cha, sao cha tới đây.
Diệp Cảnh Long cười khan đứng đó, cố gắng lừa dối cho qua.
Diệp Hải Trung hung hăng trừng mắt nhìn con trai, sau đó đưa mắt nhìn Mạnh Văn Tuệ.
Lúc này Mạnh Văn Tuệ thật tự nhiên bước tới, ngọt ngào cười nói:
- Chào bác trai, cháu là bạn gái của Cảnh Long tên Mạnh Văn Tuệ, bác gọi cháu là tiểu Tuệ là được rồi.
Diệp Cảnh Long toát mồ hôi lạnh, không dám nói chuyện.
Bằng vào khí độ của nàng, Diệp Hải Trung cũng nhận ra Diệp Cảnh Long không thể so sánh. Hắn cũng xuất thân nhà nghèo, mãi tới khi Diệp Dương Thành phát triển mới có điều kiện như hôm nay, làm sao tồn tại quan niệm môn đăng hộ đối?
Lúc này thấy biểu hiện của cô gái, trong mắt hắn không khỏi tán thưởng, trong lòng có cảm giác vui vẻ.
Vừa đúng lúc này Diệp Dương Thành đã tới, cười a a đi vào, vừa vào liền nhìn thấy một màn trước mắt.
Diệp Dương Thành không khỏi mỉm cười, hỏi:
- Cha, mọi người đang làm gì vậy?
Diệp Hải Trung đã biết rõ thân phận chân thật của Diệp Dương Thành, lúc này không khỏi run lên, quay người lại nhìn đứa con trai mình nuôi từ nhỏ tới lớn.
Diệp Dương Thành, Ngự Long thần tôn, hiện giờ là người có bản lĩnh nhất trên địa cầu! Đây là con của hắn!
Trong lòng Diệp Hải Trung xao động mênh mông, trên khuôn mặt trung hậu hiện lên nụ cười vui sướng, nói:
- Đứa nhỏ này, mỗi lần biến mất là đi suốt vài ngày, đã đi đâu đây?
- Ha ha, có chuyện mà thủ hạ không xử lý được, người làm ông chủ như con chỉ có thể tự mình đi giải quyết mà thôi.
Diệp Dương Thành trừng mắt cười nói, đem cuộc chiến tranh kinh thiên động phách kể lại như trò chơi của trẻ con đơn giản.
Hắn cũng không hi vọng cha hắn vì chuyện của con trai mình thêm lo lắng.
Bắt đầu trước lúc đại quân quỷ vật đột kích, Diệp Hải Trung cùng toàn bộ người thân quen của Diệp gia đều đã di chuyển vào phù không thần điện, đối với tình huống biến hóa trên địa cầu hiện giờ hoàn toàn không hay biết.
Lúc này nghe được lời nói thoải mái của Diệp Dương Thành, hắn không khỏi cười cười, gật đầu nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, phải đó, con dự tính khi nào đưa mọi người trở về?
Trong phù không thần điện cảnh vật đẹp mê người, nhưng đối với Diệp Hải Trung mà nói mặc dù xinh đẹp, nhưng vẫn không thoải mái như trong nhà của mình, ban đầu khi mới tới còn có cảm giác mới mẻ, nhưng ở vài ngày thời gian hắn đã chầm chậm cảm thấy không tốt lắm.
Tuy rằng nơi này thuộc về con của hắn, tuy hắn cảm giác ngày càng không nhận rõ con của mình, nhưng bất kể nói như thế nào hắn vẫn chỉ muốn về nhà, về nơi hắn sinh ra cùng nuôi dưỡng hắn trưởng thành.
Đối với tình cảm của cha mình, Diệp Dương Thành đương nhiên thập phần hiểu được, đương nhiên cần phải trở về, hắn cũng không muốn người nhà của mình sinh sống ở địa phương ngăn cách với xã hội loài người như nơi này.
Nhưng còn chưa phải hiện tại.
Diệp Dương Thành cười nói:
- Cha, ở lại thêm vài ngày đi, chờ con đem chuyện bên dưới đều xử lý tốt, đến lúc đó đưa mọi người trở về.