Kreis Baar lẳng lặng đứng ngoài tinh cầu, nhìn vị trí Diệp Dương Thành biến mất, bộ dáng như đang suy tư.
- Đã đưa đi rồi?
Ba phút sau một đạo ảnh tử hư ảo đột nhiên xuất hiện, nhẹ giọng hỏi.
- Ân, đi rồi.
Kreis Baar gật đầu nói:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại hắn đã xuất hiện ở khu hành chính Khắc Lỗ vương quốc.
- Hi vọng tiểu gia hỏa kia sẽ không làm chúng ta thất vọng.
Ảnh tử hư ảo khẽ cười, nói:
- Sư huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp mặt, thế nào, có dám tới chỗ ta uống một chén hay không?
- Ngươi dám tới chỗ ta sao?
Kreis Baar không trả lời, chỉ hỏi ngược lại, ảnh tử hư ảo liền á khẩu.
Trầm mặc hồi lâu, ảnh tử bật cười nói:
- Chúng ta luôn nghi kỵ lẫn nhau, trong nháy mắt đã qua hơn bốn mươi vạn năm, không biết khi nào mới là kết thúc.
- Có lẽ chờ sau khi tiểu gia hỏa kia trưởng thành, sẽ có một ngày cùng nhau ngồi xuống uống trà đi.
Kreis Baar ảm đạm cười, không nói thêm lời nào, trực tiếp biến mất vô ảnh vô tung.
- Chờ hắn lớn lên sao?
Ảnh tử nhìn nhìn vào hoang tinh, khẽ cười, sau đó biến mất không thấy.
Mãi tới khi hai người đều rời khỏi, một đạo kim sắc ảnh tử mới xuất hiện, trên khuôn mặt có chút phiếm hồng hiện lên vẻ kinh hãi, lẩm bẩm:
- Lại có hai vị thần vương đồng thời hàng lâm Lan Đằng tinh hệ…nơi này xảy ra chuyện gì?
- Oanh oanh oanh oanh…
Diệp Dương Thành vừa tỉnh lại, bên tai liền vang lên thanh âm nổ mạnh đinh tai nhức óc, như có vô số quả bom nổ tung bên cạnh hắn, làm hắn cả kinh trực tiếp thanh tỉnh lại, sưu một tiếng nhảy dựng lên cao.
Mùi máu tươi dày đặc truyền vào trong mũi hắn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, một màn làm hắn khiếp sợ xuất hiện ngay trước mắt.
Ba trăm chiến cơ màu đen lạnh lẽo đang cao thấp tung bay trên bầu trời, từng viên đạn đạo lớn cỡ thùng nước từ trong chiến cơ bắn ra, mang theo hồng quang bắn thẳng xuống một đầu mãnh thú khổng lồ như ngọn núi lớn trên mặt đất.
Đầu mãnh thú cao 19m, toàn thân da lông màu xám, nhìn qua có chút giống loài gấu ngựa trên địa cầu, nhưng đầu của nó lớn dọa người, đứng nơi đó thật giống như ngọn núi lớn sừng sững, làm cho người ta có cảm giác vô cùng áp lực.
Đôi mắt mãnh thú đỏ bừng, đang sắc bén quét mắt nhìn quanh, vung cự chưởng không ngừng quét sạch những viên đạn đạo bắn tới, sau đó lại nghe tiếng nổ vang ầm ĩ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Dương Thành nhìn thấy loại sinh vật này, nhất thời chợt thẫn thờ, trong đầu hắn hiện lên dấu chấm hỏi…đây là dị thú gì?
Ở trước mặt dị thú chừng 100km chính là khu vực thành trấn của nhân loại, một khi cho đầu dị thú vọt vào trong thành trấn, nhất định là một lần đồ thành khủng khiếp!
Cho nên những người tham gia bao vây tiễu trừ nhất định phải ngăn cản bước chân của nó, cho dù không thể giết chết nó cũng phải đẩy nó lui vào khu rừng núi, quyết không thể để cho nó tiến vào thành trấn nhân loại!
- Oanh oanh oanh oanh…
Hơn ba trăm chiến cơ điên cuồng trút xuống đạn pháo, nhưng mỗi lần bắn ra sáu bảy trăm viên đạn pháo nhưng chỉ có gần năm mươi viên đạn pháo rơi trúng người dị thú, ngoài ra đều bị nó đánh bay ra ngoài.
Hơn nữa cấp bậc dị thú tựa hồ không thấp, đạn pháo nổ tung trên người nó cũng không mang tới bao nhiêu thương tổn, ngược lại công kích dày đặc đã hoàn toàn chọc giận nó.
- Hống…hống!
Dị thú phát ra tiếng rít gào rung trời, đột nhiên giữa bầu trời vang lên thanh âm khẩn trương của một nam tử:
- Đầu súc sinh này đã tức giận, tổ chiến cơ 3687 lập tức tản ra, nhanh!
Thanh âm nam tử thật vang, hơn ba trăm chiến cơ nhận mệnh lệnh lập tức tản ra tứ tán.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Dương Thành đứng xa xa có chút kinh ngạc nói:
- Đầu dị thú dù cường thịnh bao nhiêu, cũng chỉ có thể sính uy trên mặt đất mà thôi, chẳng lẽ nó còn có thể công kích chiến cơ trên không trung?
- Hống!
Lời của Diệp Dương Thành còn chưa hạ xuống, một màn khiến hắn kinh ngạc ngây người đã xuất hiện.
Chỉ nghe đầu dị thú phát ra tiếng rít gào kinh thiên động địa, ngay sau đó trong đôi mắt đỏ bừng của nó bắn ra hai đạo tia sáng đỏ rực quét lên không trung!
- Oanh long long…
Tuy tổ chiến cơ đã nhanh chóng tản ra, nhưng biến hóa thật quá nhanh, dù họ đã bay ra một khoảng cách nhưng vẫn có năm mươi chiến cơ bị hồng quang bắn trúng, trực tiếp hóa thành từng đoàn cầu lửa rơi xuống dưới.
- Ah…
Thực lực của dị thú đã vượt ngoài sự lý giải của Diệp Dương Thành, không nghĩ tới hơn ba trăm chiến cơ nhìn qua tiên tiến hơn chiến cơ tại địa cầu không biết bao nhiêu lần lại không làm gì được một đầu dị thú giống gấu ngựa, ngược lại chỉ trong tích tắc đã bị đánh rụng hơn năm mươi chiếc!
Diệp Dương Thành cảm giác nhịp tim của mình gia tốc, cảnh tượng trước mắt cơ hồ khơi gợi xúc động luôn áp chế trong nội tâm của hắn. Một loại xúc động muốn lập tức xông lên đại chiến ba trăm hiệp cùng dị thú kia! Cảnh tượng trước mắt trùng kích hắn thật lớn, hơn nữa còn khơi gợi ngỗ ngược trong lòng hắn.
- Dị thú sao?
Rốt cục đã phục hồi lại tinh thần, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, sau đó rút vũ khí laser, ấn xuống nhẹ nhàng nhoáng lên, một thanh kiếm laser dài tám mươi phân liền xuất hiện trong tay hắn.
Trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ hưng phấn, cảm giác lần đầu tiên liệp sát dị thú làm máu huyết toàn thân hắn như sôi trào!
Phi công Lương Chấn Khang không ngừng lái chiến cơ tránh né công kích của dị thú, nhưng dần dần hắn cảm nhận được áp lực cực lớn. Dưới tình hình như thế, một khi hắn xuất hiện chút lầm lỗi, chờ đợi hắn chính là tử vong!
Lương Chấn Khang cắn răng tránh thoát một đạo hồng quang, mồ hôi tuôn ướt đẫm, hắn không nhịn được hô:
- Trưởng quan, tiếp tục như vậy căn bản không chống được, đầu Xích Đồng Địa Hùng này đã trưởng thành, chỉ bằng hơn hai trăm Kiêu Hổ chiến cơ căn bản không phải đối thủ của nó, trưởng quan, ngài nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!
Quan chỉ huy đang thông qua vệ tinh chặt chẽ chú ý chiến trường, nghe được lời của thuộc hạ cắn răng nói:
- Tiếp tục kiên trì một chút, bám trụ nó thêm mười phút, mười phút sau sẽ có chiến cơ đến trợ giúp!
- Oanh oanh oanh oanh…
Lại có thêm ba mươi Kiêu Hổ chiến cơ bị bắn rơi, hóa thành từng đoàn cầu lửa trực tiếp rơi rụng trên không trung.
- Còn phải kéo dài mười phút?
Lương Chấn Khang nhận được mệnh lệnh, trong lòng không khỏi kêu khổ, chỉ bằng số chiến cơ còn lại bám trụ một đầu Xích Đồng Địa Hùng đã trưởng thành? Đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành!
Thậm chí có thể nói, đây là nhiệm vụ tử vong!
Lương Chấn Khang cắn chặt răng làm ra quyết đoán, lập tức điều khiển chiến cơ xoay chuyển, tiếp theo gào thét xông về hướng Xích Đồng Địa Hùng.
Chú ý tới đôi mắt của con gấu kia, hắn run lên, biết mình đã bị nó nhắm trúng!
- Đi chết đi!
Liên tục nhấn nút điều khiển, Lương Chấn Khang rít gào phóng ra hơn mười viên đạn pháo!
Sau đó hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi tử thần hàng lâm.
Bởi vì hắn biết chỉ bằng hơn mười viên đạn pháo, căn bản không khả năng giết chết dị thú.
- Oanh oanh oanh oanh…
Xích Đồng Địa Hùng nhất thời cũng không bắn ra hồng quang, mà rít gào giận dữ vung song chưởng đánh bay hơn mười viên đạn pháo.