Nói cách khác, giá khởi điểm 3500 vạn cũng không cao, mấu chốt là bọn họ cuối cùng lấy giá tiền như thế nào để mua được một tổ năm trăm con dị thú cấp hai toàn thây.
Sau khi trải qua tính toán vội vàng bọn họ phát hiện, nếu có thể trong vòng sáu trăm ngàn vạn mua được một tổ dị thú cấp hai toàn thây, thì lợi nhuận sẽ lớn kinh người, nếu là tám trăm ngàn vạn..., lợi nhuận cũng đã tương đối mỏng manh rồi, nếu như đến tiền triệu..
Đây là một trận đánh bạc, mười mấy cửa tiệm cửa hàng tụ tập ở chỗ này tiến hành đánh bạc! Mà cuối cùng người được lợi lớn nhất, chắc chắn là ông chủ thần bí đứng sau lưng Martinez.
Nhưng cho dù biết rõ sẽ chịu thiệt thòi, bọn họ cũng không thể không xuất thủ cạnh tranh, bởi vì quá nhiều người, một khi tranh giành, tình huống nào cũng có thể phát sinh, bọn họ chắc chắn phải chịu thiệt.
Cho nên, những quán trưởng quản lý nghĩ thông suốt điều này đều vội vàng lấy trang bị truyền tin liên lạc với cấp trên, báo cáo số liệu tình huống ở đây, đồng thời cũng thỉnh cầu cấp trên uỷ quyền để cho bọn họ tiến hành cạnh tranh.
Còn những quán trưởng quản lý vốn còn đang chần chờ, vừa nhìn thấy người khác bắt đầu liên lạc cũng, dĩ nhiên cũng không cam lòng làm người về sau, cho nên cũng bắt đầu liên lạc.
Hiện trường buổi đấu giá bắt đầu trở nên hỗn loạn, Martinez đứng trên đài cao cũng mỉm cười...... Cái gì mà ông chủ chó má dặn dò, trên thực tế Diệp Dương Thành chỉ ném những thi thể dị thú này cho hắn kêu hắn để ý, chứ không cho hắn bất kỳ chỉ thị nào.
Nói cách khác, đối với những thi thể dị thú này, Martinez có thể toàn quyền xử lý, nói cách khác, tất cả biện pháp cạnh tranh ràng buộc gì đó đều do chính hắn nghĩ ra.
- Đoạt đi, đoạt đi, các ngươi đoạt càng hăng, càng tàn nhẫn, lão tử càng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ của ông chủ, nhận được khẳng định của ông chủ.
Martinez cười híp mắt nghĩ đến:
- Tin tưởng ông chủ cũng sẽ không bạc đãi ta, ta nhất định phải làm tốt công việc này!
Mười phút sau, mười mấy quán trưởng, quản lý được mời tham gia buổi đấu giá lần này, đã nhận được cho phép từ cấp trên, đại lượng tư kim bắt đầu tràn vào tài khoản cửa hàng của bọn họ...
- Xem ra, chư vị đã chuẩn bị sẵn sàng.
Martinez cười đứng trở lại trên đài cao, đặt hai tay trên mép bàn, chống người từ trên cao nhìn xuống đám người phụ trách cửa hàng, nói:
- Hiện tại chúng ta làm nóng người trước, tổ đầu tiên năm trăm con dị thú cấp hai toàn thây, giá khởi điểm 3500 vạn tiền Vũ Không, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm mươi vạn, tiếp theo mời mọi người ra giá.
- Bốn ngàn vạn tiền Vũ Không.
Một gã nam tử hói đầu mập lùn dẫn đầu giơ bảng ra giá, trên màn ảnh ra giá hiện ra con số “Bốn ngàn vạn tiền Vũ Không”.
Martinez cười nhìn hắn, đang chuẩn bị hô báo giá, nữ nhân tóc ngắn cũng theo đó giơ bảng ra giá...
- Bốn ngàn vạn tiền Vũ Không! A không, Trần nữ sĩ ra giá năm ngàn tám trăm vạn tiền Vũ Không! Có còn giá cao hơn hay không? Số ba mươi bảy Lý quản lý ra giá sáu ngàn một trăm vạn tiền Vũ Không!
Martinez nắm chiếc búa màu vàng, ở trên đài cao nước bọt tung bay.
Rất nhanh, giá bán của tổ đầu tiên gồm năm trăm con dị thú cấp hai toàn thây đã nhanh chóng bay đến bảy ngàn chín trăm vạn, đến con số này, một số người đã lựa chọn buông tha.
Dù sao chỉ là dị thú cấp hai, nếu vận khí tốt, mua lại bảy ngàn chín trăm vạn có thể kiếm được không ít, nhưng nếu như vận khí không tốt, lợi nhuận có thể tới tay tương đối mỏng manh.
Cuối cùng, một tổ năm trăm con dị thú cấp hai toàn thây, được một nam tử trẻ tuổi mua với giá tám ngàn lẻ năm mười vạn tiền Vũ Không, thuận lợi đồng ý.
Đối với năm trăm con dị thú cấp hai toàn thây mà nói, tám ngàn lẻ năm mười vạn tiền Vũ Không đã là giá tiền tương đối khá, Martinez cũng tương đối hài lòng, như vậy có thể xem như khởi đầu tốt đẹp rồi.
Ở Vũ Không đại lục, tốc độ tiêu hao tài nguyên dị thú hết sức nhanh, cho nên, dị thú toàn thây cũng là thị trường được ưa chuộng lâu dài, căn bản không lo nguồn tiêu thụ.
Có tổ đầu tiên giao dịch thành công kích thích, tổ 2, tổ 3, tổ 4 dị thú cấp hai toàn thây, cũng lần lượt được bán ra với giá bảy ngàn chín trăm vạn, tám ngàn hai trăm vạn, tám ngàn sáu trăm năm mươi vạn, toàn bộ đều thuận lợi đồng ý.
Sau khi hai nghìn con dị thú cấp hai được chia làm bốn tổ đấu giá, Martinez thả chiếc búa màu vàng trong tay ra, cười híp mắt nói:
- Dị thú cấp hai toàn thây, còn có hai trăm bảy mươi sáu con, đây là nhóm dị thú cấp hai toàn thây cuối cùng rồi, giá khởi điểm là hai nghìn vạn tiền Vũ Không, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một trăm vạn tiền Vũ Không!
Trải qua một vòng ra giá, cuối cùng hai trăm bảy mươi sáu con dị thú cấp hai toàn thây, lại được thanh niên trắng nõn lúc trước mua với giá bốn ngàn ba trăm vạn, Martinez đã cười híp rồi.
- Lần này, ông chủ chắc chắn sẽ khen ngợi ta?
Hắn không khỏi đắc ý nghĩ tới.
Trong thương khố tạm thời đổi thành buổi đấu giá, không khí đang sôi nổi tiến hành phân chia đấu giá thi thể dị thú, mỗi một nhóm thi thể dị thú bán đi ý nghĩa Diệp Dương Thành có thêm một khoản thu vào không rẻ.
Nhưng trên thực tế Diệp Dương Thành cũng không chú ý tới tiến triển xử lý thi thể dị thú, cũng không đi hỏi thăm nhóm thi thể dị thú này có thể mang đến cho hắn bao nhiêu tiền Vũ Không, bởi vì lúc này hắn đã xuất hiện trên tầng thứ hai của tòa nhà hành chính thành thị số bảy chính khu Max vương quốc Khắc Lỗ, cũng chính là nơi làm việc của hiệp hội dong binh tự do trú ở thành thị số bảy chính khu Max.
Vẫn là đại sảnh được trang hoàng xa xỉ, vẫn là nữ nhân tóc đỏ hơn ba mươi tuổi.
- Dong binh tự do tiên sinh tôn kính, xin hỏi ngài có gì cần giúp đỡ?
Nhìn thấy Diệp Dương Thành hai tay trống trơn bước đến gần đại sảnh, nữ nhân tóc đỏ lập tức từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt tươi cười hỏi.
- Ừ, ta có một số bằng chứng cần kết toán một chút.
Diệp Dương Thành khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Sau đó, ta còn cần một bộ đồng phục tác chiến cao cấp.
- Sao?
Nữ nhân tóc đỏ hai mắt tỏa sáng, bởi vì nàng nhớ rõ, lần trước Diệp Dương Thành tới đây đã bị giá tiền hơn một tỷ hù dọa bỏ đi, hơn nữa, đó chỉ là một bộ đồng phục tác chiến trung cấp bảy đại mà thôi, không ngờ lần này tới đây, nhu cầu trực tiếp định đến cao cấp...
Nàng rất kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Dương Thành, nhưng ngay sau đó liền cười gật đầu nói:
- Dĩ nhiên không thành vấn đề, xin ngài đưa ra huy chương của mình cùng với bằng chứng cần kết toán.
Dương Thành yên lặng gật đầu, gỡ xuống huy chương đồng sắc trên ngực, trong quá trình này, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua đôi chân mình, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ như có như không.
Trước khi trở lại thành thị số bảy, hắn đã tắm qua trên một con sông nhỏ, gột rửa thân thể dính đầy máu đen, đồng thời cũng cởi đôi giày đã rách rưới, thay một đôi giày đá bóng nhìn qua rất không phối hợp, thậm chí có chút lố lăng.