Chấp Niệm Có Tận, Tình Vẫn Không Tận

Chương 41: Cạm bẫy sẩy thai



Đường Vân Linh quay mặt về phía Tống Kỳ Đông, mà Tô Ngưng lại quay lưng về phía hắn, nên Tống Kỳ Đông vừa tới, Đường Vân Linh là người đầu tiên nhìn thấy hắn.

Cô ta đã dự tính vô cùng chính xác.

Tô Ngưng còn đang tức giận, nổi điên gầm thét lên:

- Đường Vân Linh, là cô hại chết ba tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Tôi nhất định sẽ cho cô gặp báo ứng.

Đường Vân Linh nhanh chóng thu hồi sắc mặt trêu tức vừa nãy, lộ ra vẻ sợ hãi yếu đuối.

- Tô tiểu thư, tôi đã làm gì cô? Tôi căn bản không biết ba cô, cô tại sao lại muốn bắt tôi không tha. Cô mau buông tay ra, tôi bây giờ đang mang thai, cô muốn làm gì một người phụ nữ có thai như tôi? Cô mau buông tay ra đi.

Tô Ngưng nhận ra thái độ của Đường Vân Linh trước sau khác hẳn, nhưng cô không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Bởi vì Đường Vân Linh bắt đầu dùng sức giãy dụa, muốn đẩy cô ra, nhưng cô ta lại trở tay nắm lấy cô không tha, lôi lôi kéo kéo, trong lúc đó, cô ta dĩ nhiên cả người đều ngửa ra sau rồi…(ko có thai bởi vậy chơi chiêu này, hiểm thiệt @@)

Làm giống như cô ta bị đẩy ra ngoài vậy.

- Kỳ Đông, mau cứu em với!

Đường Vân Linh ngã xuống trong nháy mắt, một bên kêu gào Tống Kỳ Đông, một bên cố gắng lôi kéo cánh tay Tô Ngưng không buông.

Cô ta cần phải té xuống, đương nhiên cũng phải kéo người này chịu tội thay!

Tống Kỳ Đông đang ở đây?

Tô Ngưng nhất thời kinh hoảng, bị Đường Vân Linh kéo lệch trọng tâm, một bên thân thể nghiêng ngã, một bên quay đầu nhìn sang.

Lúc này Tống Kỳ Đông đã nhanh chóng tới gần các cô, trơ mắt nhìn hai người bọn họ ngã xuống cầu thang, càng bước nhanh hơn, chạy tới vội đưa tay…

- Kỳ Đông...... Cứu em, cứu lấy con chúng ta…

Một bên là Đường Vân Linh đang kêu cứu thảm thiết.

Một bên là ánh mắt tuyệt vọng của Tô Ngưng.

Cô nhìn Tống Kỳ Đông, giống như đã biết kết cục sẽ như thế, hắn sẽ chọn người kia, sẽ chỉ là Đường Vân Linh, cần gì phải nhiều lời nữa.

Tống Kỳ Đông đưa tay ra, càng ngày càng gần kề hai người bọn họ, bên trái là Tô Ngưng, bên phải là Đường Vân Linh, một mình hắn, cũng chỉ có thể cứu được một người.

Sẽ cứu ai đây?

Vấn đề giống nhau, lựa chọn giống nhau, nói không chắc chính là một sống một chết, lại xuất hiện trước mặt Tống Kỳ Đông.

Lần này, trong lòng hắn, không chút nào dao động, đã có lựa chọn cho mình.

Hắn chọn Tô Ngưng, kéo cánh tay của cô, đem cô ôm chặt trong ngực mình, nhưng vì thân thể nghiêng quá lớn, dù Tống Kỳ Đông có giữ được cô lại, cuối cùng vẫn bị trọng lượng của cô ảnh hưởng, hai người đồng thời té xuống.

Vào lúc này, Tống Kỳ Đông đưa tay ra, một tay bảo vệ gáy Tô Ngưng, một tay ôm chặt lấy eo cô, đem thân thể nhỏ nhắn của cô bảo hộ dưới người hắn, coi như bị lăn xuống từng nấc thang, hắn cũng không buông lỏng tay.

Tại sao…

Tô Ngưng dựa sát vào ngực Tống Kỳ Đông, chớp mắt, liền nghiêm mặt.

Trong lúc nhất thời, đầu của cô trống rỗng, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

Ở thời điểm cuối cùng không cách nào cứu vãn, Tống Kỳ Đông hoàn toàn có thể buông tay ra, làm cho chỉ mình cô té xuống, mà hắn không chỉ không buông tay, trái lại còn bảo vệ cô, từ trên bậc thang lăn xuống.

Biệt thự lầu một thường xây cao, cầu thang cũng đặc biệt dài.

Tô Ngưng nghe thấy đủ loại tiếng va chạm, cũng nghe thấy tiếng Đường Vân Linh kêu thảm thiết, còn có… trái tim đập mạnh thuộc về Tống Kỳ Đông, làm bến cảng an toàn nhất cho cô tránh gió.

Sau khi liên tiếp long trời lở đất, rốt cục cũng ngừng lại.

Gánh chịu trọng lượng hai người, Tống Kỳ Đông cảm giác khắp toàn thân, xương giống như là bị đập bể vậy, hắn thống khổ kêu khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu, nhìn thấy Tô Ngưng còn hoàn hảo nằm trên người hắn.

- Tiểu Du, em không có chuyện gì rồi… Không có chuyện gì thật sự quá tốt rồi… Tiểu Du… Anh yêu em…

Hắn nói, khóe miệng lộ ra một nụ cười an tâm, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Vào lúc này Tống Kỳ Đông gọi cô là Tiểu Du, Tô Ngưng rõ ràng đã nghe được.

Hắn cảm giác người mình vừa cứu được, là Tô Du!

Tô Ngưng trong lòng rối loạn, cô dùng sức đẩy thân thể mình lên, khi thấy sau đầu Tống Kỳ Đông chảy máu, một luồng nghẹt thở kéo tới.

- Kỳ Đông… Em đau quá… Kỳ Đông… Cứu lấy con chúng ta… Kỳ Đông… Bụng của em đau quá.

Ở một bên khác, Đường Vân Linh tự mình một người rơi xuống, ngã trên mặt đất không ngừng rên rỉ, cô ta cuộn thân thể lại, ôm bụng mình, một mảng lớn máu đỏ, nhuộm dần làn váy của cô ta, theo hai chân chảy ra. (trời! Thủ sẵn bịch máu luôn _

Máu… Đều là máu…

Trên người Tống Kỳ Đông đều là máu, Đường Vân Linh trên người cũng toàn máu.

- Người đâu đến cứu mạng với! Mau mau gọi xe cứu thương!

Tô Ngưng kêu gào, người hầu nghe được tiếng vang mà tụ tập lại, nhìn thấy cảnh tượng này, liền lập tức gọi xe cứu thương.

Tống Kỳ Đông cùng Đường Vân Linh một trước một sau được đưa lên xe cứu thương. Nhận được thông báo Tống Trí Viễn cũng chạy tới, hắn tìm thấy Tô Ngưng núp ở trên ghế salông run lẩy bẩy .

Tống Trí Viễn căng thẳng, lập tức đem cô ôm vào lồng ngực mình.

- Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng, em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Em có bị thương không?

Hắn liên tục hỏi, trước tiên kiểm tra đầu Tô Ngưng, sau đó kiểm tra thân thể của cô, lại phát hiện Tô Ngưng khắp toàn thân từ trên xuống dưới cứng ngắc vô cùng, còn lạnh đến mức không ngừng run cầm cập.

Tống Trí Viễn không dám dùng sức, chỉ đem Tô Ngưng một lần nữa ôm chặt lấy.

- Tiểu Ngưng, em bình tĩnh đi, nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Kỳ Đông… Kỳ Đông…

Đôi môi Tô Ngưng trắng bệch, không ngừng run rẩy.

- Anh ấy vì cứu em, ngã xuống cầu thang, sau gáy bị đập phải. Là máu… là máu… đều là máu… Còn có Đường Vân Linh… dưới thân cô ấy… cũng đều là máu.

Tống Trí Viễn đau lòng nhìn tình cảnh này, không dám gọi Tô Ngưng, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, không ngừng an ủi

- Không sao rồi, Kỳ Đông và Đường Vân Linh đều đã được tới bệnh viện, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì. Em đừng lo lắng, bình tĩnh lại đi, chớ sốt ruột, chớ tự trách mình nữa, đây chỉ là chuyện bất ngờ xảy ra, chúng ta ai cũng không muốn.

Nghe lời an ủi như thế, thần kinh đang căng thẳng của Tô Ngưng từng chút từng chút thanh tĩnh lại, cô hình như còn nhớ ra điều gì.

- Trí Viễn… Anh ấy đã cứu em… Anh ấy thật ra có thể cứu Đường Vân Linh, nhưng mà anh ấy lại cứu em. Anh ấy gọi em là Tiểu Du. Anh ầy biết em là Tiểu Du. Anh ấy nói… nói…

Tống Kỳ Đông trước khi ngất đi đã nói "Anh yêu em".

Lựa chọn của Tống Kỳ Đông lúc đó, Tô Ngưng đã chuẩn bị xong tinh thần, nhưng mà sự lựa chọn của hắn, vượt quá dự liệu của cô.

Một câu kia, trái tim đã chết vào ba năm trước, vào lúc này, một lần nữa bắt đầu nhảy lên.

Tống Trí Viễn ôm Tô Ngưng, làm cho nước mắt cô thấm dần áo sơ mi của chính mình, mơ hồ cảm giác được có một số chuyện, đang trở nên không giống với lúc trước.

Theo nước mắt của Tô Ngưng lúc này, còn có sự thù hận của cô trong ba năm qua.

Trước đó có yêu có hận, bây giờ không còn hận, dư lại cũng chỉ còn yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.