Anh mặc áo gió màu đen, dáng đứng cứng ngắc, không biết đã đứng bao lâu. Nhìn người bây giờ so với trước kia đã gầy đi rất nhiều, vầng trán cũng không còn tĩnh lặng như trước, lúc này lại thêm vài phần đè nén sự kích động.
Cố Niệm nhận ra sự đè nén hưng phấn của con gái, “Phán Phán, đi nào, ngoan.”
Phán Phán nghiêm trang lên tiếng, “Vâng ạ.”
Đúng vậy, thế giới to lớn, cô có thể đi đến nơi nào. Cho tới bây giờ gần xa đều không là vấn đề. Tống Hoài Thừa vẫn sẽ tìm tới.
Ven đường, những chiếc đèn kiểu Châu Âu tỏa ra màu vàng ấm phả lên bãi cỏ.
Tống Hoài Thừa thuận tay ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt, bước đến trước mặt họ.
Bầu trời bỗng chốc rơi xuống những hạt mưa nhỏ bé, khiến cho tầm mắt của con người trở nên mông lung không rõ.
Hai mẹ con chỉ đội cái mũ trên áo.
“Đã về rồi à?” Anh khàn giọng nói.
Hàng nghìn điều muốn nói đến giờ phút này chỉ có câu này. Tống Hoài Thừa vụng về xoa xoa tay, khóe mắt vẫn còn có thể thấy vết thương rất rõ ràng.
Anh nhìn Cố Niệm, “Đã ăn chưa?”
Cố Niệm nói, “Ăn rồi.”
Tống Hoài Thừa động động khóe miệng, “Anh còn chưa được ăn cơm chiều.” Anh lặng lẽ nói xong, chậm rãi ngồi xổm người xuống, đối mặt với Cố Phán, thần sắc trầm tĩnh lại, “Phán Phán…”
Cố Phán cũng không nói chuyện, liếc mắt nhìn anh rồi quay mặt đi.
Tống Hoài Thừa thở dài, giơ tay lên gạt giọt nước mưa trên chóp mũi cô bé.
Cố Niệm không nói gì thêm, nhìn sắc mặt anh ửng hồng hơi khác thường, cô muốn nói lại thôi.
Tống Hoài Thừa nhìn mưa càng lúc càng lớn, “Mọi người vào nhà thôi, không nên để lạnh.” Anh không có chút sức lực nào. Việc van xin anh không làm được. Anh mang theo sự tức giận tới, tức giận vì cô không từ mà biệt, tức giận vì cô đã không giữ lời hứa, càng tức giận hơn vì cô không quan tâm anh. Nhưng sau khi lại gặp lại hai người, Tống Hoài Thừa mới phát hiện những điều đó đều không hề quan trọng nữa.
Anh thầm nghĩ cùng ở một chỗ với hai người.
Việc này đối với nhiều gia đình thì chính là việc rất đơn giản nhưng đối với anh lại khó như lên trời vậy.
Cố Niệm ừ một tiếng, “Anh cũng trở về đi. Bây giờ tôi và Phán Phán đang ở chỗ này rất tốt.”
Tống Hoài Thừa không nói gì, đầu óc hỗn độn không rõ ràng, đáy lòng mất mát.
Cố Niệm nắm tay Cố Phán bước từng bước vào sân, Tống Hoài Thừa đứng ở kia, hai chân nặng như đổ chì, “Cố Niệm…” Anh gọi tên cô, thân thể dao động, “Anh có chút khó chịu.”
Cố Niệm còn chưa kịp nói gì, Tống Hoài Thừa đã nặng nề ngã xuống.
Cố Phán hoảng sợ hét to một tiếng, “Mẹ ơi…”
Cố Niệm vội vàng chạy đến, “Tống Hoài Thừa… Tống Hoài Thừa..” Cô ngồi xổm người xuống, thấy hai mắt anh từ từ nhắm lại, “Anh tỉnh lại đi, anh làm sao vậy?” Đưa tay lên sờ trán anh, nhiệt độ nóng ran.
“Phán Phán, con vào mở cửa trước đi.” Cố Niệm cố hết sức nâng cánh tay của anh lên.
Vào đến nhà, dìu Tống Hoài Thừa nằm yên ở trên ghế salon. Cố Niệm giặt một cái khăn lạnh để lên trán của anh.
Cô khẽ thở phào, nhìn khuôn mặt tiều tụy, yên tĩnh lộ ra sự mệt mỏi.
Thật ra Tống Hoài Thừa không hôn mê nhưng thứ nhất anh thật sự thấy khó chịu, thứ hai, anh thật sự không có cách nào khác. Lúc này mà đi anh sẽ không còn hy vọng nào nữa.
“Mẹ ơi, chú ấy bị bệnh rồi phải không?”
Cố Niệm ừ một tiếng.
“Phải đến bệnh viện tiêm sao?”
“Chờ chú ấy tỉnh lại rồi đi bệnh viện.”
“Con thay đồ trước đi.” Suy nghĩ một chút, Tống Hoài Thừa cũng dính mưa, Cố Niệm khẽ cắn môi vẫn cởi áo khoác giúp anh, lại cởi hai cái cúc trên áo sơ mi của anh.
Tống Hoài Thừa thoải mái hơn, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua. Anh từ từ nhắm hai mắt, cơn buồn ngủ dần kéo tới, anh thực sự rất mệt mỏi. May rằng tìm được cô, cuối cùng anh có thể an tâm.
Không lâu sau, Cố Niệm dỗ Cố Phán đi vào phòng đọc sách. Ở đây chỉ có hai cái giường và chăn, Cố Niệm không thể làm gì hơn ngoài việc mang chăn của mình cho Tống Hoài Thừa đắp.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tống Hoài Thừa kêu khát. Cố Niệm rót một cốc nước ấm, đỡ anh ngồi dậy, Tống Hoài Thừa uống một cốc nước. Người cũng dần dần tỉnh táo hơn, Cố Niệm vừa chuẩn bị rời đi.
Cố Niệm rút tay về, “Người anh nóng lắm. Ở chỗ này của tôi không có thuốc, tốt nhất anh nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Ánh mắt của Tống Hoài Thừa có chút mờ mịt, “Thuốc ở trên xe.”
Cố Niệm đứng dậy ra ngoài xe lấy thuốc giúp anh.
Cố Niệm thấy điện thoại di động của anh cũng ở trên xe, tiện tay đưa điện thoại vào giúp anh.
Tống Hoài Thừa yên lặng uống một đống thuốc, dựa người trên ghế salon, anh yên tĩnh chậm rãi đánh giá căn nhà. Phòng ở rộng rãi sáng sủa, dọn dẹp rất sạch sẽ.
Trầm mặc một lúc, Tống Hoài Thừa hỏi, “Em tìm được chỗ này bằng cách nào?”
“Thầy Lương giúp tôi một tay.”
“À, ông ấy à.” Giọng nói của Tống Hoài Thừa không mặn không nhạt.
Cố Niệm nhìn đồng hồ một chút, đã hơn tám giờ, cô đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
“Em không hỏi xem tình hình của Lục Diệp Thanh bây giờ như thế nào sao?”
“Phát luật tự khắc sẽ có sắp xếp của nó.”
Tống Hoài Thừa im lặng một chút, “Em sợ anh làm gì với hắn nên mới phủi bỏ hết tất cả.”
“Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ.”
“Cố Niệm, ước định lúc trước của chúng ta vẫn còn tồn tại chứ? Em bằng lòng cho anh ba năm.” Giọng nói Tống Hoài Thừa bình thản.
Cố Niệm đứng ở kia, “Anh cần gì phải cố chấp như vậy?”
Tống Hoài Thừa thở dài một hơi, “Em để cho anh suy nghĩ lại một chút.” Anh híp ánh mắt ngược sáng, biểu cảm mờ nhạt.
“Trong phòng không có giường nữa, anh không đi thì chấp nhận ở chỗ này một đêm.”
Tống Hoài Thừa yêu cầu vẫn không đủ.
Bóng đêm tĩnh mịch, ở chỗ này có chút xa khu vực thành thị nên càng thêm yên tĩnh.
Cố Niệm chưa trở về phòng ngủ mà cô ở lại một căn phòng khác.
Tống Hoài Thừa có chút buồn ngủ, cả người toàn mồ hôi, anh đứng lên. Nghe trong phòng có người nói mơ, anh bước nhẹ chân đi tới.
Là giọng nói của Cố Niệm.
“Không được… không được… tôi sẽ trả tiền, cầu xin các người, đừng đánh nữa…”
“Tôi có con rồi, xin các người đừng đánh nữa.”
“Xin các người…”
Giọng nói của Cố Niệm gián đoạn, thê lương mà bất lực.
Tống Hoài Thừa sợ hãi, giống như bị người ta tàn bạo đánh cho mấy cái, sự đau đớn lan đến tận xương tủy. Anh run rẩy đẩy cánh cửa kia. Cố Niệm nửa nằm sấp trên mặt bàn.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua thủy tinh, rọi vào khuôn mặt cô.
Tống Hoài Thừa nhìn gương mặt đó, lúm đồng tiền ở giữa má đắm chìm trong giấc mơ cực kì đau khổ. Anh bước từng bước khó khăn đi tới, cuối cùng run rẩy đưa cánh tay ôm cô vào trong ngực.
Thân thể của Cố Niệm không ngừng run rẩy.
“Niệm Niệm, là anh, anh ở đây…” Anh cắn răng, một tay vỗ về lưng của cô.
Mấy sợ tóc ở thái dương của Cố Niệm bị mồ hôi thấm ướt.
Tống Hoài Thừa một lần nữa nhắc lại, “Là anh, đừng sợ. Cố Niệm, em tỉnh lại đi… tỉnh lại đi…” Anh đè nén sự chua xót trong lòng.
Cố Niệm chợt mở mắt ra, đưa tay phải lên, “Đừng đánh tôi…” Cô kêu lên, đôi mắt đen nhánh trống rỗng nhìn anh, nơi đó tràn đầy sợ hãi.
Vành mắt Tống Hoài Thừa đỏ bừng, “Suỵt… là anh, là anh… em đang nằm mơ… không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì.”
Cố Niệm ra sức thở hổn hển. Tống Hoài Thừa ôm cô thật chặt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô từ từ tỉnh táo lại, tâm trạng cuối cùng cũng ổn định.
Cô lại nằm mơ.
Đột nhiên ở góc trên của khuôn mặt có chất lỏng ướt át gì đó lướt qua.
“Tống Hoài Thừa, anh khóc…”
Anh ôm lấy cô, Cố Niệm cảm nhận được sự run rẩy của anh, anh ôm cô thật chặt. Giọng nói của anh khàn khàn, “Niệm Niệm, xin lỗi… xin lỗi…” Giờ khắc này anh cảm thấy cực kì nặng nề.
Anh không biết những người đó sẽ đi đòi nợ, anh không hề biết.
Anh không biết lúc đó cô đang mang thai, anh không biết.
Anh không biết rằng thật ra từ rất lâu rồi anh đã thích cô, anh không hề biết.
“Xin lỗi… Xin lỗi… là anh làm em tổn thương.” Anh chưa bao giờ biết anh đã đưa đến cho cô những tổn thương như thế này, lúc này, anh cực kỳ hận bản thân mình.
Bên trong Tống Hoài Thừa thật ra cũng là một người bình thường, tâm tình nhiều lúc vẫn không thể khống chế. Khi Tang Vân Đồng đi anh chưa bao giờ như vậy.
Cố Niệm chưa bao giờ nói tay cô bị thương, bởi vì cô muốn buông, bởi vì cô không muốn cho anh xem sự đau đớn đã cào xé mình. Làm cho anh áy náy không phải là ý định của cô.
Thân thể ấm áp truyền nhiệt cho nhau.
Cố Niệm hít một hơi thật sâu, “Không sao, đều đã qua rồi.”
Anh tình nguyện để cô trả thù anh cũng không muốn cô bình tĩnh nói như vậy “Không sao, đều đã qua rồi.” trái tim của hắn trở nên cực kì hỗn loạn lại hoang vu.
Ngoài phòng mưa ngày càng lớn, mưa gió đập vào thủy tinh kịch liệt, phát ra tiếng bịch bịch vang vọng.
“Khuya lắm rồi, anh nghỉ ngơi một chút đi!” Cố Niệm chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay chống lên lồng ngực anh, lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tay cô có thể cảm nhận được trái tim anh đang nhảy lên, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Hai tay Tống Hoài Thừa buông thõng, thần kinh căng cứng, anh khẽ ừ.
Nửa đêm về sáng, hai người đều không ngủ. Ngày hôm sau, hai người đều không che giấu được vẻ mặt xanh xao.
Quần áo trên người Tống Hoài Thừa nhăn nhúm, khí sắc dường như càng không tốt.
Đến cùng lòng dạ của Cố Niệm cũng không thể ác độc, “Có phải anh không thoải mái không?”
Tống Hoài Thừa không thừa nhận, “Vẫn tốt, chỉ là phát sốt một chút thôi.” Từng bị thương nặng lại một mình rời khỏi bệnh viện, bác sĩ đã sớm gấp gáp đến nỗi quay vòng vòng.
Hết lần này tới lần khác, anh đều không nhận điện thoại của những người đó.
“Có quần áo để tắm rửa không, cả người anh đầy mồ hôi rồi.” Tống Hoài Thừa hỏi.
Cố Niệm lắc đầu.
Tống Hoài Thừa ngồi ở kia không nói gì, toàn thân đều uể oải. Anh mở điện thoại di động lên, mở ra lại có nhiều tin nhắn và cuộc gọi chưa nhận như vậy. Anh nhìn lướt qua rồi gửi cho trợ lý một tin nhắn, bảo anh ta mua cho mình một bộ quần áo để tắm rửa và đồ dùng hàng ngày.
Cố Phán đầu tóc lộn xộn đi chân trần từ trong phòng ra, “Mẹ ơi, con đói bụng rồi.”
“Đi rửa mặt đi, mẹ đi lấy cơm.” Nói xong cô lại nói thêm một câu, “Trong hộc tủ có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới đấy.”
Sắc mặt Tống Hoài Thừa vui vẻ, đứng dậy vào toilet cùng Phán Phán.
Cố Phán nhíu mày, “Trong sách nói người lớn đều khống chế trẻ con, rõ ràng chú muốn khống chế dũng khí của con.”
Tống Hoài Thừa nói, “Cha chỉ sợ con ngã thôi.”
Cố Phán nhíu mày, không nói gì rót nước đánh răng, cô bé rất chăm chú, thỉnh thoảng nhe răng trợn mắt ngắm nghía trong gương.
Tống Hoài Thừa che chở, rất sợ cô bé sẽ ngã sấp xuống.
Trẻ con đúng là trẻ con, ngay cả đánh răng cũng có thể chơi được.
Phán Phán lơ mơ quẹt một vòng bọt kem đánh răng ở khóe môi, đùa thật quá mức.
Tống Hoài Thừa lắc đầu rồi cũng bắt đầu đánh răng. Cha và con gái đứng cùng một chỗ, Tống Hoài Thừa đã rửa mặt xong xuôi mà Cố Phán vẫn còn chơi, bọt bắn tung trên bồn rửa mặt.
Tống Hoài Thừa chỉnh lại khăn mặt, không nói hai lời rửa mặt cho cô bé, “Không phải con đói sao? Đi ăn sáng thôi!”
“Tóc còn chưa chải nữa…” Cô bé cầm tóc.
“Để cha…” Tống Hoài Thừa khẩn trương mong đợi.
“Chú có biết làm không?” Cố Phán nghi hoặc.
Tống Hoài Thừa cũng chưa bao giờ chải tóc cho con gái, nhưng việc này cũng không làm khó được anh. Cầm chiếc lược nhẹ nhàng chải, tóc Cố Phán rất mềm, bây giờ đã đến bả vai rồi, vừa vặn là lúc đẹp nhất, giống như một con búp bê sứ vậy. Tống Hoài Thừa buộc cho cô bé một mái tóc lỏng lẻo.
Cố Phán ngắm nghía mình trong gương, khóe miệng lộ sự ghét bỏ, chạy vào phòng khách như một làn gió.
Lúc Tống Hoài Thừa đi ra, Cố Niệm đang buộc lại tóc cho Phán Phán. Tống Hoài Thừa ngượng ngùng nhếch mép một cái, “Sau này cha luyện tập nhiều thì có thể làm tốt hơn.” Tuy anh rất mệt mỏi nhưng nghĩ đến việc học cách chải đầu cho con gái lại cảm thấy dễ chịu hơn.
Cố Niệm nhìn lên, giọng nói lãnh đạm trước sau như một, “Ăn sáng thôi!”
Cố Niệm như vậy, trong lòng Tống Hoài Thừa rất lo lắng. Tống Hoài Thừa không nói lời nào cúi đầu húp cháo. Lúc Cố Niệm nhìn sang, anh hơi cúi xuống, lông mi dài đen che đôi mắt, làm cô không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Bánh bao và xíu mại ở trên bàn anh không hề chạm đến cái nào. Trong dạ dày cực kì nóng rát khó chịu, bác sĩ có dặn dò qua, trong khoảng thời gian này tốt nhất anh nên ăn cháo.
Cố Niệm và Cố Phán đã ăn xong, Tống Hoài Thừa ăn chậm. Cố Niệm ở bên cạnh vừa thu dọn vừa nói, “Tôi và Phán Phán chỉ dự định ở chỗ này một thời gian ngắn, khi nào thì anh chuẩn bị đi?”
Lòng Tống Hoài Thừa chua xót không có lời nào để nói, nhạt như nước ốc.
Cách một cái bàn, anh và cô gần nhau như vậy, có lẽ hai người đều biết có vật cản giữa họ, nếu anh gây khó dễ, cô cũng không đi được.
Ánh mắt vô cùng lo lắng, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, một tiếng lại một tiếng.
“Phán Phán, ra xem là ai?” Cố Niệm gọi, “Nếu là người lạ thì đừng mở cửa.”
Phán Phán nhảy xuống chạy ra, nhìn thấy một người xa lạ, cô bé lại chạy về, “Mẹ, là một bà mà con không biết.”
Cố Niệm hơi hoang mang, là ai nhỉ, “Được rồi, để mẹ đi xem.”