Chấp Niệm - Dạ Mạn

Chương 66



Tống Hoài Thừa quay lại công ty, lại trở thành người cuồng công việc như lúc trước. Lê Hạ nhịn không được, thấy anh uống cà phê liền nói, “Đừng uống nữa, bằng không tối lại mất ngủ.”

“Tôi không sao.” Tống Hoài Thừa trầm giọng nói, đáy mắt anh một màu xanh trong như nhìn thấu được.

Lê Hạ thở dài, “Ngày mai có thời gian không? Chúng ta ra ngoại ô chơi bóng.” Bây giờ sau cơn mưa trời lại sáng cũng nên giải sầu rồi.

“Tôi có việc.” Tống Hoài Thừa trả lời.

“Cậu lại làm sao? Cố Niệm cũng đã chia tay với cậu, bây giờ cậu còn có thể có chuyện gì? Đừng lừa mình dối người nữa. Nghe anh em đi, ra ngoài một chút, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến bản thân bị bệnh mà thôi.” Đây mới là lo lắng của Lê Hạ.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, “Tống tổng, Từ Hành muốn gặp.”

“Để cậu ta vào.” Tống Hoài Thừa đặt điện thoại xuống, “Từ Hành đến rồi.”

Lê Hạ miễn cưỡng nói, “Còn không phải vì chuyện của Chu Hảo Hảo sao, tên này cũng thật cố chấp.”

Đang lúc nói chuyện, Từ Hành đã vào.

“Ngồi đi.” Tống Hoài Thừa mở miệng.

Sắc mặt Từ Hành nặng nề, “Hoài Thừa, cậu đã đạt được mục đích rồi. Cậu không nên đối xử với Hảo Hảo như vậy?”

Tống Hoài Thừa nhíu mày, “Cậu không nên đến đây tìm tôi.”

Từ Hành đan tay, “Tôi biết chuyện lần này là cô ấy không đúng, nhưng cô ấy cũng chỉ vô tình thôi.”

“Vô tình?” Giọng nói Tống Hoài Thừa lạnh đi vài phần, “Cô ta biết Cố Niệm mang thai nhưng vẫn đối xử với cô ấy như vậy, là vô tình à? Vậy bốn năm trước, cô ta sai tên lưu manh cắt gân tay Cố Niệm cũng là vô tình sao? Từ Hành, tiêu chuẩn phán đoán mọi việc của cậu thật vi diệu đó.”

Từ Hành hít một hơi thật sâu, hắn giơ tay vuốt cặp mắt đỏ ngầu, những ngày qua, hắn vì chuyện của Chu Hảo Hảo mà chạy ngược chạy xuôi, mấy ngày đã không chợp mắt rồi, cơ thể đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.

“Cậu không nhìn lại tình cảm của cô ấy mấy năm qua cũng coi như thôi đi, hai năm tù, cậu bảo sau này cô ấy phải làm sao đây?”

“Cố ý gây thương tích cho người khác, đây là do cô ta tự chọn, không trách ai được.” Tống Hoài Thừa lạnh lùng nói.

Từ Hành bình tĩnh lại, “Hảo Hảo nhờ tôi chuyển lời với cậu, chuyện bốn năm trước cô ấy biết, nhưng chuyện Cố Niệm sảy thai cô ấy có chết cũng không thừa nhận. Cậu cũng biết tính Hảo Hảo rồi. Còn nữa, cậu có nghĩ tới với bối cảnh của Chu gia, mấy tạp chí kia không cho Chu gia chút mặt mũi, kiên trì đưa tin về Hảo Hảo, cậu không thấy có gì kỳ lạ trong đó sao?”

“Cậu muốn nói gì?” Tống Hoài Thừa nheo mắt lại

“Không biết cậu có  biết Nguyễn Viễn Tích không? Tôi biết Cố Niệm biết anh ta.”

Ngón tay Tống Hoài Thừa giật giật, có một suy nghĩ chợt thoáng qua.

Từ Hành khẽ cười, “Cậu cũng thật nhẫn tâm, coi như tôi tính lầm. Hoài Thừa, tôi biết tôi và cậu tình như anh em, thật xin lỗi, cho dù Hảo Hảo có thế nào, cô ấy vẫn là người con gái tôi yêu. Tình cảm của tôi đối với cô ấy cũng như của cô ấy đối với cậu. Chuyện này tôi sẽ cố gắng, hy vọng cậu nhìn lại tình cảm chúng ta mà nhẹ tay.”

Từ Hành đi rồi, Lê Hạ không khỏi lắc đầu, “Thằng này đúng là điên rồi, đàn bà lòng như rắn rết như vậy, sao cậu ta cứ như tẩu hỏa nhập ma thế.”

Tống Hoài Thừa không nói gì.

Lúc Tống Hoài Thừa liên lạc với Nguyễn Viễn Tích đúng vào ngày lễ tình nhân.

Nguyễn Viễn Tích nhận được điện thoại, không khỏi trêu ghẹo nói, “Tống Hoài Thừa, không phải anh cô đơn đến nỗi muốn tìm tôi trải qua lễ tình nhân chứ?”

“Có phải Cố Niệm đến tìm anh không?” Tống Hoài Thừa không muốn nhiều lời, trực tiếp hỏi.

Nguyễn Viễn Tích hơi trầm mặc, “Anh cũng thật lạc hậu, xem ra anh vẫn rất tin Cố Niệm nhỉ, đơn giản không nghi ngờ cô ấy.” Hắn nhẹ giọng, “Hôm nay tôi không có hẹn, lát nữa gặp mặt nói chuyện đi.”

Hai người hẹn nhau tại một quán cà phê gần phòng vẽ tranh, do Nguyễn Viễn Tích chọn.

Hai người đàn ông đều rất đúng giờ.

Quán cà phê yên tĩnh đầy những cặp tình nhân, mùi hương hoa hồng lan tỏa khắp bầu không khí.

Nguyễn Viễn Tích nhíu mày, “Thật không quen mà, tôi với anh vậy mà lại cùng ngồi ở quán cà phê cơ đấy.”

Tống Hoài Thừa khuấy cà phê trong ly lại bỏ thêm ba viên đường, uống một ngụm, anh mở miệng, “Chuyện của Chu Hảo Hảo là anh làm, Cố Niệm tìm anh.”

Nguyễn Viễn Tích “À” một tiếng, tay phải bưng ly cà phê, tay trái đặt lên tay vịn của ghế, đầu ngón tay khẽ gõ từng nhịp, “Đêm ở Paris là tôi nợ cô ấy.” Hắn hơi đảo mắt, “Sợ anh không nỡ ra tay nên chuyện này cứ để người ngoài như tôi làm, cũng không khiến anh khó xử. Chu Hảo Hảo nợ Cố Niệm, cũng coi như trả nợ xong rồi. Nhưng mà…” Hắn cố ý kéo dài giọng.

“Anh nợ cô ấy thì phải làm sao đây?”

Tống Hoài Thừa lại uống một ngụm cà phê, trong miệng tràn ngập cảm giác đắng chát, “Nguyễn tiên sinh chuẩn bị giúp cô ấy đối phó với tôi như thế nào đây?”

Nguyễn Viễn Tích liên tục xua tay, “No! No! Cố Niệm cũng không đề cập đến việc này.” Hắn cười rộ lên, “Tống tiên sinh, anh vẫn có hy vọng đấy.”

Tống Hoài Thừa cười nhạo, xác nhận một việc, anh càng không dám xác minh thêm chuyện nào khác.

Cả hai người đều có suy nghĩ riêng. Lúc này bỗng có một cô gái nhỏ bán hoa đi đến bên bàn, “Anh ơi, mua bó hoa đi anh.”

Sắc mặt Tống Hoài Thừa và Nguyễn Viễn Tích cùng nhăn một cái khiến cô bé sợ tới mức rụt lại, “19 tệ một cành, một bó 199 tệ.” Cô gái nhỏ gian nan cố gắng nói cho hết lời.

Nguyễn Viễn Tích thấy vẻ mặt của cô bé, rút từ cái ví ra hai tờ 100, “Cho anh một bó.”

Cô bé nở nụ cười, “Cám ơn anh. Trả anh một tệ. Chúc tình yêu của hai anh mỹ mãn.”

Lông mày Nguyễn Viễn Tích dựng lên, “Suy nghĩ của trẻ em bây giờ thật phong phú.”

Tống Hoài Thừa đứng lên, “Tôi còn có việc, đi trước.”

“Ừ, hoa này anh mang theo đi.”

Tống Hoài Thừa dừng lại, “Anh giữ đi, tôi không cần.”

“Anh nghĩ nhiều rồi, nơi này gần phòng tranh của cô ấy, anh không đến đó gặp sao?” Nguyễn Viễn Tích nhét bó hoa vào ngực anh.

Xung quanh những ánh mắt kỳ lạ liền bắn sang.

Tống Hoài Thừa cầm bó hoa lập tức rời đi.

Tống Hoài Thừa lái xe tới phòng vẽ tranh nhưng không xuống xe.

Giữa trưa, ánh nắng mặt trời chiếu rọi thẳng xuống. Tống Hoài Thừa quan sát rất lâu, cuối cùng cầm bó hoa xuống xe.

Anh bước tới cửa liền nhìn thấy hai bó hoa cẩm chướng đặt ở đó, lại nhìn bó hoa hồng trong tay mình, Tống Hoài Thừa có chút muốn lùi bước. Anh cầm tấm thiệp lên nhìn, cũng biết là của Lục Diệp Thanh đưa đến. Tống Hoài Thừa bĩu môi.

Lúc này Phán Phán chạy tới, trong tay cô bé cầm một quả bóng.

Tống Hoài Thừa đứng trước mặt cô bé, “Phán Phán…”

Phán Phán mở to hai mắt, cô bé luôn muốn cắt tóc, bây giờ đang để mái ngang trán, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Có nhớ cha hay không?” Anh hỏi.

Phán Phán giật giật khóe miệng, không trả lời.

Tống Hoài Thừa ôm bé vào ngực, “Mẹ đâu con?”

Phán Phán chỉ bên trong, “Mẹ đang dạy học.”

Tống Hoài Thừa xoa xoa tóc cô, trong lòng ê ẩm, con bé thật sự không thể mở miệng nói chuyện lại, “Cha đưa con đi chơi bóng nhé.”

Hai cha con đi ra ngoài, Tống Hoài Thừa làm mẫu một lần.

Dù sao tuổi Phán Phán cũng còn nhỏ, lực không đủ, không nắm nổi dây.

Tống Hoài Thừa kéo tay cô bé, “Cha cầm giúp con, đừng sợ.”

Phán Phán vui vẻ thoải mái cười tươi.

Chơi một lát, đầu cô bé đầy mồ hôi. Mấy ngày nay nhiệt độ nóng lên, Tống Hoài Thừa cởi áo khoác, nhìn qua cũng mặc áo màu hồng.

Hai người ngồi trên bậc thang.

“Ai mua quả bóng này cho con?” Tống Hoài Thừa đoán là Lục Diệp Thanh mua.

Phán Phán thoáng yên lặng, “Là dì Hủ Hủ mua cho em trai đó, cháu lén lấy ra chơi.”

Sắc mặt Tống Hoài Thừa tái nhợt, trong lòng cực khó chịu, “Mẹ nói em không còn, cháu còn thấy mẹ khóc nữa.”

Tống Hoài Thừa ôm lấy Phán Phán, trầm ngâm một lúc, “Em đã biến thành thiên thần rồi, em ấy ở trên trời nhất định sẽ sống thật vui vẻ, vì vậy Phán Phán đừng buồn.”

Phán Phán gật đầu, “Cháu sẽ thật ngoan, như vậy mẹ cũng sẽ không buồn nữa.”

Mất đi đứa bé là nỗi đau cả đời của anh.

Lúc Cố Niệm kết thúc buổi học đi ra liền thấy hai cha con không có hình tượng ngồi trên bậc thang. “Phán Phán…”

Phán Phán nghe thấy âm thanh của mẹ liền đứng dậy, Cố Niệm đưa cho cô bé cốc nước, “Lại quên uống nước rồi.”

Cô bé lè lưỡi, đón lấy cốc nước uống liền một hơi hết nửa cốc.

Tống Hoài Thừa và Cố Niệm bốn mắt nhìn nhau.

“Dạo này anh rảnh rỗi, qua đây thăm hai người. Gần đây em thế nào rồi?” Anh hỏi.

“Rất tốt, chuẩn bị cho hai học sinh đi thi cũng hơi bận rộn.” Cô trả lời.

Tống Hoài Thừa nhìn gò má có chút vết đen của Cố Niệm, kìm không được vươn tay, “Em lại để bẩn rồi.” Nói xong liền lau giúp cô.

Cố Niệm khẽ giật mình, tầm nhìn rơi vào nút áo của anh, nhiều năm trước chính cô đã khâu cho anh cái nút đó.

Tống Hoài Thừa thu tay lại, cũng chú ý tới ánh mắt của cô, “Cái nút này rất đẹp.”

“Không nghĩ rằng anh còn giữ.” Cô thấp giọng nói.

“Đã giữ lại lâu rồi, cái gì cũng còn đó.” Anh giật khóe miệng.

Hai người đi vào, Tống Hoài Thừa đặt bó hoa một bên, nghiêng người tới lấy, “Tặng em.”

Cố Niệm đột nhiên bật cười, “Từ lúc nào mà anh đã lãng mạn như vậy rồi.” Cô nhận bó hoa rồi để một bên, phòng vẽ nhiều thêm vài cành hoa cũng có mỹ quan thêm vài phần.

“Con người rồi sẽ thay đổi, chỉ là không biết còn cơ hội hay không mà thôi.” Anh nhìn cô.

Cố Niệm lại dời mắt đi, “Lúc trước nghe nói ông nội bị bệnh, hiện tại sao rồi?”

Tống Hoài Thừa nhíu mày, biết là cô đang tránh né, “Bác sĩ dặn bình thường phải chú ý, cơ thể ông dạo này yếu đi nhiều.”

Cố Niệm thở dài, ông nội là người tốt.

“Ông rất nhớ em và Phán Phán, nếu em có thời gian thì hãy đến thăm ông.” Anh thỉnh cầu.

Tống Hoài Thừa bất đắc dĩ lôi ông nội ra làm cớ.

“Có thời gian tôi sẽ đi.”

Trên gương mặt Tống Hoài Thừa cũng hiện ra một nụ cười, “Đúng rồi, lúc mở phiên tòa xét xử Chu Hảo Hảo, em cũng đến một chút đi.”

Mi tâm Cố Niệm nhăn lại, “Ừm, tôi sẽ đi.”

Đôi mắt Tống Hoài Thừa trầm xuống, nhìn cô không dời, “Cô ta vẫn không chịu nhận chuyện ở bệnh viện.”

Cố Niệm nhếch miệng, lông mi hơi chớp, “Tôi còn có tiết, đi trước nhé.”

Tống Hoài Thừa nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng càng lúc càng trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.