Tử Thiên nhìn bé con trong lòng, trái tim đau đớn thắt chặt, lại một lần nữa, lại là vì y, bé con ngu ngốc này.
Tử Thiên run rẩy đưa bàn tay lên xoa xoa vết máu bên khóe miệng Bạch Y Nhan, nhưng càng lau máu ra càng nhiều, lần đầu tiên y mất đi năng lực tử hỏi, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, bé con ngu ngốc này, làm sao bây giờ…..?”
Bạch Y Nhan run rẩy đưa tay lên vuốt ve mặt Tử Thiên, run rẩy nói: “Muội không sao mà, Tử Thiên ca ca chiến thắng rồi, Tử Thiên ca ca phải cười lên chứ, muội thích nhìn nhất là Tử Thiên ca ca cười, nhưng mà Tử Thiên ca ca rất ít cười với muội, chúng ta ở cùng nhau từng ấy năm mà Tử Thiên ca ca chỉ cười với muội ba lần, hảo ít nha, muội muốn Tử Thiên ca ca cười cho muội xem…”
Tử Thiên nhìn Bạch Y Nhan, môi khẽ run rẩy, cuối cùng cũng nhếch lên độ cong nhẹ, làm người ta nhìn vào có xúc động muốn rơi lệ, nụ cười đó, nói như thế nào đây, còn khó coi, đau thương hơn cả đang khóc. Nhưng lúc này Bạch Y Nhan lại cười rất vui vẻ: “Cuối cùng Tử Thiên ca ca cũng cười với muội rồi, muội rất vui, mấy vạn năm qua tuy muội ngủ say trong quả trứng, nhưng muội vẫn nghe huynh nói gì với muội, muội còn nhớ rất rõ ràng, từng lời từng chữ, muội hảo hạnh phúc, lúc trước huynh lạnh lùng với muội như vậy, không ngờ đằng sau lại thật ôn nhu, tiếc là muội không chính mắt nhìn thấy, không tự tay cảm nhận được. Muội còn chưa nói với huynh, muội thật yêu huynh, hứa với muội, dù không có muội huynh vẫn sống tốt, được không Tử Thiên ca ca, huynh hứa với muội đi mà….”
Tử Thiên đau thương nhìn bé con trong ngực, lắc đầu: “Nàng ở đâu, ta ở đó.”
Bạch Y Nhan đột nhiên ngồi thẳng dậy, Tử Thiên hốt hoảng đỡ nàng, nàng hai tay đặt lên vai Tử Thiên, nhìn y chằm chằm: “Hứa với muội, van xin huynh, hãy hứa với muội, dù không có muội huynh vẫn sống tốt…. xin huynh…xin huynh mà!!!”
Bé con trong lòng đã rất yếu ớt, căn bản là không chống chọi được nữa, nhưng vẫn cố chấp chống cự chờ đợi câu trả lời của y, Tử Thiên cay đắng nở nụ cười, khẽ gật đầu: “Huynh…… hứa…..”
Lúc này Bạch Y Nhan mới thỏa mãn buông y ra dần dần ngã xuống: “Thật đáng tiếc…. muội vẫn chưa nghe được huynh nói…. huynh yêu muội….” Nàng mỉm cười dần dần nhắm mắt lại.
Tử Thiên ghé vào tai Bạch Y Nhan nói nhỏ: “Ta… yêu nàng….” Có lẽ là nghe được y nói, Bạch Y Nhan mỉm cười dần dần chìm vào giấc ngủ dài lâu…..
Sau đó y nhẹ bế nàng lên, phất tay, cái phất tay này, toàn bộ tàn dư còn lại của Yêu Ma hai giới đều bị thanh triệt sạch sẽ. Các binh sĩ Thần giới vừa sùng bái vừa sợ hãi nhìn y, đó là Tử Thiên đại đế của bọn họ, đó là tinh thần lãnh tụ của bọn họ. Tử Thiên mặc kệ người khác nghĩ gì, y đứng dậy, ôm thân thể Bạch Y Nhan đạp lên Long Ngâm thần kiếm bay về thần điện của mình.
Bảy ngày bảy đêm, y dùng thần lực truyền vào đảm bảo thân thể Bạch Y Nhan vĩnh viễn không tiêu tán.
Bạch Y Nhan thần hồn tổn thương nghiêm trọng, phải hóa thành quả trứng ôn dưỡng thần hồn, chỉ mới hồi phục được chút ít lại phải chịu trọng thương cản một chưởng cho Tử Thiên, thương càng thêm thương, hiện tại đừng nói thần hồn, Bạch Y Nhan thật sự chỉ còn một tia tàn hồn còn vương vấn. Bảy ngày bảy đêm Tử Thiên suy nghĩ mọi cách, cuối cùng chỉ còn một con đường phải đi, đó là nếu muốn cho nàng hồi phục, Tử Thiên phải tự bóc thần hồn xé ra hai nửa, lưu một nửa dung hợp với tàn hồn của nàng, từ từ ôn dưỡng, có lẽ có một ngày sẽ ôn dưỡng ra một tia thần hồn cho nàng, cách này mạo hiểm rất lớn, y phải chịu nỗi đau to lớn bóc thần hồn, còn đau hơn tự móc trái tim ra gấp trăm ngàn lần, khó khăn lớn nhất còn là tự xé hai nửa thần hồn, cái này phải cần người thật sự tin tưởng hỗ trợ. Bởi vì nỗi đau này còn hơn bóc thần hồn ra vạn vạn lần. Chỉ một giây bất lưu thần đều sẽ vạn kiếp bất phục, hơn nữa bởi vì Bạch Y Nhan chỉ còn một tia tàn hồn không đầy đủ, nên tỉ lệ thành công cứu sống chỉ có hai phần, bởi y thần lực cao cường nên tăng lên được ba phần, nhưng mà…. cũng chỉ là ba phần vậy thôi…..
Mạo hiểm hồn phi phách tán đổi lấy ba phần cơ hội Bạch Y Nhan sống lại, Tử Thiên cảm thấy….. xứng đáng. Tử Thiên nghỉ ngơi hai ngày, người mà y tin tưởng lại thần lực cao nhất chỉ có một người….
Đại điện, Ngọc Hoàng đang xử lý vụ việc, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, hắn ngước mặt nhìn lên, nhìn thấy là Tử Thiền liền vô cùng thụ sủng nhược kinh đứng lên: “Sư phụ…. Đồ nhi bái kiến sư phụ, sao hôm nay sư phụ lại đến đây?” Từ khi trở về đã mười mấy vạn năm, số lần sư đồ bọn họ gặp nhau cơ hồ đếm được trên đầu ngón tay, còn đều là hắn mặt dày tìm đến, đây là lần đầu tiên Tử Thiên tìm đến y.
Tử Thiên gật gù, nói cụ thể lý do mình đến. Ngọc Hoàng càng nghe bàn tay càng siết chặt. Mười mấy vạn năm, lần đầu tiên sư phụ tìm đến hắn, lại là vì con tiện nhân kia? Trời biết khi nhìn thấy con tiện nhân kia chết đi hắn đã vui sướng cỡ nào, vậy mà bây giờ lần đầu tiên sư phụ tìm đến hắn lại là vì cứu con tiện nhân đó? Đừng hòng!
Ngọc Hoàng khẽ lắc đầu: “Sư phụ, sư phụ có biết làm vậy là rất nguy hiểm không, hơn nửa tỉ lệ thành công chỉ có ba phần, chỉ là một con tiểu hồ ly, người làm vậy thật sự không đáng, xin sư phụ suy nghĩ lại.”
Tử Thiên vẫn hờ hững: “Ta thấy đáng chính là đáng, ngươi không giúp, hảo, tự ta làm!”
“Đừng sư phụ…. Đồ nhi…. Giúp….!” Ngọc Hoàng hốt hoảng đưa tay ra ngăn cản Tử Thiên, tách thần hồn thành hai nửa, có hắn trợ giúp còn khó khăn, để tự y làm căn bản là tự tìm đường chết, sao hắn có thể trơ mắt nhìn y tự tìm đường chết chứ, hắn….. nhận mệnh!!! Nhưng mà, con tiện nhân kia muốn sống lại…. đừng hòng….!!
~~~~~~~~
Quá trình mọi việc tưởng chừng như khó khăn, nhưng lại thuận lợi tới không ngờ. Bởi vì thần lực của cả hai đều đứng đầu thần giới, một khi hợp lực việc gì tưởng khó thật ra cũng rất đơn giản. Đến phần tách thần hồn thành hai nửa, Ngọc Hoàng ngạc nhiên nhìn y cắn chặt môi không nói lời nào. Nỗi đau này xưa nay dù là người cứng cỏi nhất cũng phải lăn lộn gào thét, quả thật không hổ là sư phụ hắn. Nhưng nghĩ đến đây hắn lại nghiến răng nghiến lợi, sư phụ của hắn……phải chịu nỗi đau đớn to lớn thế này lại không kêu than, tất cả đều vì con hồ ly tinh kia.
Hắn vừa vận chuyển thần lực vừa tự ngẫm: “Một chút nữa….. chỉ một chút nữa…..”
Thần hồn của Tử Thiên dần xé thành hai nửa, một nửa mau chóng chui vào cơ thể, một nửa theo thần lực của Tử Thiên quấn quanh sợi tàn hồn của Bạch Y Nhan, dần dần ôm trọn tia tàn hồn kia lại….
Thời cơ đến!!!!!!!
Thành bại ngay tại lúc này, hoặc là hoàn toàn dung hợp, hoặc là hoàn toàn thất bại….
Ngọc Hoàng trợn to mắt nhìn thần hồn của Tử Thiên và tàn niệm của Bạch Y Nhan quấn quít lấy nhau, dần dần dung hợp, hắn quyết đoán rút một tay ra, dùng toàn bộ thần lực đánh về hướng hai tia thần hồn dần dung hợp.
Nửa thần hồn của Tử Thiên trải qua xung động mạnh bị bách tách ra chui lại cơ thể y, còn tàn hồn của Bạch Y Nhan tiêu tán theo gió….
“Không….. bé con…..” Thần hồn của Tử Thiên bị chấn động mạnh, y hộc ra một ngụm máu sau đó ngã xuống.
“Sư phụ….” Ngọc Hoàng nhẹ lay y, thấy y không nhúc nhích vội hốt hoảng đỡ y dậy vận thần lực ôn dưỡng lại thần hồn cho y, sau khi xác định y không sao Ngọc Hoàng mới thất bại ngã ngồi xuống đất. Hắn không biết liệu hắn…. có làm đúng…..
~~~~~~~
Đã ba ngày trôi qua, Ngọc Hoàng vẫn canh giữ trước giường Tử Thiên, vừa thấy y mở mắt nhúc nhích liền nhào tới đỡ y dậy: “Sư phụ… đã khá hơn chút nào chưa?”
Tử Thiên hất tay Ngọc Hoàng ra, trầm mặc hồi lâu mới khàn khàn hỏi y: “Vì… sao….?” Vì sao, ta đã tin tưởng ngươi như thế, mà ngươi lại vẫn… phản bội ta… Y biết, lần này….. là thật không thể cứu nữa, tàn hồn của nàng yếu ớt như vậy, chỉ là một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi tan, nói chi là một chưởng dùng hết toàn lực của Ngọc Hoàng đại đế một tay y dạy dỗ chứ.
Ngọc Hoàng đứng đắn giải thích: “Sư phụ vì con tiểu hồ ly kia đã mạo hiểm quá nhiều, đầu tiên là vì nó lấy đi Ngọc Long châu phong ấn Yêu Ma hai giới làm hai giới có cơ hội đột phá phong ấn suýt nữa chú thành đại sai, sau đó còn vì nó mà tự xé rách linh hồn, nếu để nó còn sống trên đời……”
Tử Thiên nhẹ phất tay, ra hiệu hắn đừng nói nữa. Y đứng dậy xoay người đến bàn rót trà. Ngọc Hoàng thấy vậy tiến lên ân cần: “Sư phụ, người còn mệt, để đồ nhi giúp…”
“Tự ta làm được, ngươi lui ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi….” Tử Thiên nhấp một ngụm trà bình tĩnh nói.
Ngọc Hoàng còn muốn nói gì nữa, nhưng vì sợ lại chọc giận Tử Thiên nên im lặng lui ra ngoài.
~~~~~~Bảy ngày sau~~~~~~
Trong buổi thiết triều, đột nhiên, Tử Thiên đại đế giá lâm giữa triều…..
Còn chưa chờ Ngọc Hoàng nói xong, Tử Thiên phất tay đi lên chiếc ghế cao nhất giữa triều ngồi xuống nhìn xuống chúng thần, tuyên bố: “Ta, Tử Thiên, từ bỏ ngôi vị đại đế, hôm nay giải trừ quan hệ sư đồ với Ngọc Hoàng đại đế, từ nay về sau hình đồng người lạ…...”
Nói xong y gọi ra Long Ngâm thần kiếm đạp lên, Ngọc Hoàng sau cơn hốt hoảng nhìn thấy hành động của y liền biết nếu lần này không ngăn cản mình đã thật sự mất y liền nhào ra giữa mũi kiếm: “Sư phụ, ngàn sai vạn sai đều là đồ nhi sai, xin sư phụ cứ trách phạt đồ nhi, xin sư phụ đừng giải trừ quan hệ sư đồ của chúng ta, Thần giới này là của sư phụ, nó rất cần sư phụ, xin sư phụ nghĩ lại.”
Tử Thiên nhìn y hồi lâu, khẽ nói: “Ngọc Hoàng ‘đại đế’, bây giờ ta và ngươi không còn quan hệ, Thần giới có ngươi là đủ, không cần thêm người dư thừa là ta.”
Nói xong không chờ hắn kịp phản ứng, Tử Thiên bay cao lên vụt đi…..
Ba ngày sau… U Minh địa phủ đột nhiên xuất hiện một bóng tử y, ngày ngày đứng bên Nại Hà kiều….
Trong bảy ngày kia, thật ra y không hề chán chường hay thất vọng gì, mà là y không tin bé con của y biến mất như thế, nên y dùng hết thần lực trong người mình khuy phá thiên cơ, y muốn biết bé con của y ở đâu, lại chỉ nhận được ba chữ “Nại Hà kiều”……..
Nói đến Bạch Y Nhan, Một chưởng kia của Ngọc Hoàng lẽ ra đã có thể làm nàng tan biến vĩnh viễn. Nhưng trước đó tàn hồn của nàng ít nhiều cũng nhận được một tia thần hồn của Tử Thiên, hơn nữa nàng không phải con tiểu hồ ly bình thường, mà là cửu vĩ hồ ly do thiên nhiên dựng dục mà sinh ra, là tiên thiên sủng nhi, được tiên thiên linh khí uẫn dưỡng. Cho nên một chưởng đó thật ra cũng không gây hại gì cho nàng. Mà chỉ làm nàng chìm vào giấc ngủ say để tiên thiên linh khí dần dần tẩm bổ tàn hồn cho nàng….
Thiên đạo chú ý vẫn là cân bằng, nàng vốn nên chết đi nhưng lại vẫn hảo hảo, nó không thể nào dung thứ cho việc trái thiên đạo như vậy, cho nên….
Qua một vạn năm dù thần hồn đã ôn dưỡng xong nhưng nàng vẫn không thể trở lại kiếp hồ ly, mà phải hóa thành đóa Bạch Liên hoa vô tri vô giác nở rộ giữa cánh đồng Bỉ Ngạn trong cõi U Minh, tụ họp U Minh chi khí chờ đợi thời cơ mỗi một vạn năm sẽ được mở mắt nhìn ra ngoài một lần, và đó là khoảng thời gian hạnh phúc, cũng là khoảng thời gian đau thương nhất của nàng, vì…. Người mà nàng yêu đến quên mình, yêu đến cho dù tử vẫn bất hối luôn đợi nàng…..
Tử Thiên nhìn dòng người đến người đi, cũng có nhiều đôi tình nhân hứa hẹn yêu nhau kiếp sau nhất định sẽ lại tới tìm nhau, nhưng chỉ một chén canh của Mãnh Bà lại làm cả hai hình đồng xa lạ. Y cười nhạt…..
Thú vui của y hiện giờ chỉ là đóa Bạch Liên hoa đáng yêu đó, ban đầu chỉ là vì hiếu kỳ, vì sao Bạch Liên hoa lại mọc giữa đồng hoa Bỉ Ngạn, sau đó nhìn hành động có linh tính của nó, y cảm thán….. thật là…. Giống Nhan nhi nha…..
Vạn năm, trăm vạn năm trôi qua… vẫn có một bóng dáng tử y đứng bên Nại Hà kiều nhìn lên, mỗi một nữ nhân bạch y đi qua đều sẽ ngước lên nhìn, sau đó thất vọng cúi đầu, bàn tay vẫn vân vê đóa hoa trắng nhỏ kia…
Vạn năm, trăm vạn năm trôi qua…. Vẫn có một đóa Bạch Liên hoa nhỏ giữa cánh đồng bỉ ngạn, vạn năm nở hoa một lần, mỗi lần chỉ có một ngày, luôn quấn quít bàn tay ai kia….
Vạn năm, trăm vạn năm trôi qua…. Mỗi một vạn năm đều có bóng dáng hoàng y quỳ gối cầu xin một lời tha thứ, mỗi lần đều không đổi lại được tiếng đáp trả, mỗi lần đều thất vọng trở về…..
Thế nhân vô tri biết được chỉ cảm thán: “Cuối cùng vẫn là lời đồn mà thôi….”
Người trong cuộc thì lắc đầu thở dài: “Đã biết như vậy… cần chi lúc trước…. a…”
Thời gian như dòng nước trôi đi, đối với một người bất sinh bất diệt như y, và như nàng…. Lại là loại nào tra tấn….