Thiên Băng Di tròng mắt đỏ ửng sợ hãi, nước mắt bỗng rơi như mưa. Nàng muốn về, có mammy có daddy..cả hai đều rất yêu thương nàng. Không bao giờ nạt lớn tiếng mà nàng cũng chưa khi nào thấy sợ hãi như vậy...
Nhìn tên "tiểu tử" đang ngồi bệt dưới đất khóc như một đứa bé khiến Sở Giả Thần càng thêm rối.
Cái tên này...thật đáng yêu.. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngọc đang dần đỏ lên vì khóc,thêm đôi mắt câu hồn ướt đẫm nước, ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm hắn cầu mong sự tha thứ..... Thật.... Quá đáng yêu....
Nhận ra suy nghĩ không bình thường của mình, Sở Giả Thần bất giác quay mặt đi lạnh giọng:
-Đứng lên, trẫm không phạt ngươi!
Như vớt được cục vàng to bự, à không, là thoát chết giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thiên Băng Di vui vẻ đứng dậy chạy nhanh ra trước mặt Sở Giả Thần cười tươi như hoa chân chó nịnh nọt:
-Quả là chỉ có bệ hệ hoàng đế cao cao siêu cao thượng mới có được tấm lòng nhân từ bác ái như vậy a....
Sở Giả Thần ngây ngất nhìn nàng. Nụ cười ngây thơ trong sáng đó, sao quá chói mắt. Giọt nước mắt còn đọng trên mi, sao quá chọc thương hắn....
-Ngươi...thật là thái giám....
Thiên Băng Di cứng đơ cơ mặt... Đây là ý tứ gì.... Nghi ngờ nàng là nữ nhi sao? Hắn nhận ra rồi???
Thiên Băng Di chợt ngẩng cao đầu hiên ngang lớn tiếng khẳng định:
-Nô tài là thái giám, trăm phần trăm thái giám. Là một tiểu hài tử thái giám siêu cấp đáng yêu, siêu cấp khả ái....
-Ừm? Tiểu hài tử thái giám? Ngươi bao nhiêu tuổi?
-Nô tài... Nô tài không biết.. Nô tài bị mất trí nhớ.. Nhưng Tiểu Đường Tử ca nói hình như là mười bảy tuổi a.....
-Mất trí nhớ sao?
Sở Giả Thần nghiêng mắt hoài nghi hỏi..
-Đúng vậy... Nô tài sau khi ngất đi vì bị phạt thì tỉnh lại không nhớ gì nữa.
Nhìn gương mặt ngây thơ không hề giống đang nói dối của nàng mà Sở Giả Thần càng thêm hoài nghi. Cho dù là phạt nặng tới đâu cũng không đến mức mất trí nhớ như vậy chứ? Mà tại sao lại phạt "hắn",một tiểu thái giám vô cùng đáng yêu như vậy, mặc dù có phần chậm chạp và hơi ngốc... Nhưng rất hoạt bát, vui vẻ...