Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 34



Hai người yên lặng nằm một lát, đột nhiên Đông gọi một tiếng: “Cẩm…”

“Uhm?”

“E là anh phải đi tìm một bia đỡ đạn khác.” Đông bình tĩnh nói.

“Có ý gì?” Cẩm nắm chặt tay.

Đông im lặng một lát mới nói tiếp: “Chờ sau khi kết thúc cuộc họp ban quản trị tập đoàn Bạch Xuyên, giao dịch của chúng ta hoàn toàn không cần phải tiếp tục.”

“Em đã hứa là sẽ kéo dài đến khi dự án của chúng ta kết thúc.” Giọng Cẩm lạnh xuống.

Dường như không biết phải nói thế nào, Đông dừng một chút mới lên tiếng: “Tôi không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi như thế.”

“Nói như vậy, vẫn là do tôi sai?” Giọng Cẩm lạnh hơn: “Không nên bí mật thay em dọn dẹp những phiền phức đó, không nên ủng hộ tập đoàn Bạch Xuyên ở bên ngoài, không nên âm thầm giựt dây cho em bàn bạc thành công nhiều hợp đồng hợp tác lớn.”

“Tôi đã nói tôi rất cảm ơn anh…”

“Em biết tôi muốn em cảm ơn thế nào!” Nói đến đây, lòng Cẩm đã nguội lạnh, anh nghiến răng: “Tôi không tin em không nhìn ra.”

Lại một lần im lặng, rất lâu sau Đông mới lại lên tiếng: “Thật xin lỗi, trong đời tôi còn chuyện quan trọng hơn…”

“Là chuyện gì quan trọng hơn?” Cẩm bật cười khẽ: “Danh lợi? Quyền thế? Địa vị? Tiền bạc? Em tin không có một ngày em sẽ mất đi tất cả!”

Ngẩng đầu lên, Đông vẫn bình tĩnh như trước, thái độ cũng kiên quyết không thể thay đổi: “Cho dù mất đi những thứ đó, tôi cũng không thể tiếp tục thực hiện lời hứa.”

Cẩm bắt lấy tay cậu kéo nhanh, nhanh đến mức để Đông ghim chặt trong ngực mình, sau đó nhanh chóng buông ra.

Ngồi dậy, Cẩm lạnh lùng nói: “Không cần phải chờ đến lúc kết thúc hội nghị ban quản trị, từ bây giờ đi. Giao dịch của chúng ta đã kết thúc.”

Đông cũng ngồi dậy đối mặt Cẩm, hai người tim trong mắt nhau không hề thấy sự thỏa hiệp hay nhượng bộ, thân thiết dịu dàng vừa rồi cũng chỉ là biểu hiện giả dối như hoa trong lồng kính. Huyền ảo như vậy nhưng không thể chịu nổi một kích.

Không nói gì thêm, Đông tự mình đứng dậy đi đến phòng tắm. Cẩm lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh cửa ngăn cách hai người, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén gần như muốn bắn xuyên qua ván cửa.

Vì người này, bản thân anh hoàn toàn không tiếc bất kì cái gì. Thay cậu dọn dẹp trở ngại, vì cậu mở rộng thế lực, thầm nghĩ có một ngày hai người có thể cùng nhau bay lượn phía chân trời. Nhưng không ngờ cánh của cậu vừa mới cứng cáp thì lựa chọn lại là vỗ cánh bay đi một mình…

Đông, đây là do em ép tôi…

===================Phân cách tuyến======================

“Tùng Bản, thông báo với Tự Phương, theo kế hoạch của họ mà làm.” Mặt Cẩm không có chút biểu cảm nào nói với người mình tin tưởng nhất.

Tùng Bản giật mình, không thể không nghi ngờ lời mình vừa nghe được, nhíu mày nhẹ giọng: “Hội trưởng?”

“Làm theo kế hoạch của họ.” Cẩm lại truyền mệnh lệnh xuống.

“Nhưng mà, nếu làm như vậy, chủ tịch Đông Sơn cậu ấy…”

Cắt đứt lời của Tùng Bản, Cẩm chợt hỏi: “Tùng Bản, cậu có biết làm sao để đối xử với người không tim không phổi không?” Sau đó nhếch môi lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Đó là phải ác hơn hắn, phải thật vô tình.”

Tùng Bản không nói tiếp, chỉ thở dài nhỏ giọng: “Chơi trò tàn nhẫn cũng phải xem đối tượng, anh trăm ngàn lần đừng hối hận…”

“Cậu than thở cái gì!” Lời của Tùng Bản tất nhiên anh nghe thấy, chỉ là bây giờ làm sao anh nghe thấu. Anh hừ lạnh, bực bội.

“Không…” Tùng Bản vội vàng lắc đầu trả lời: “Tôi lập tức đi thông báo Tự Phương.”

Nhìn hướng Tùng Bản rời đi, ánh mắt anh đã mất đi tiêu cự. Cẩm đã sớm chìm trong suy nghĩ của mình.

Lúc trước Tự Phương đại diện cho Bạch Xuyên Kính Ngôn đến đưa ra giao dịch này thì Cẩm chỉ cười nhạt. Đúng là, anh không muốn Đông dùng quá nhiều tâm tư vào chuyện làm ăn của nhà họ Bạch Xuyên, không muốn cậu vì nhà họ Bạch Xuyên mà bị tổn thương nữa nên Cẩm muốn để cậu rời khỏi vị trí kia.

Nhưng khi sự nghiệp Đông suôn sẻ thì nụ cười xuất hiện trên gương mặt tuấn tú ngày càng nhiều, nét mặt sinh động hơn, tình trạng cơ thể cũng ngày càng chuyển biến tốt, Cẩm đã sớm ném cái ý tưởng này đến nơi xa lắm.

Chỉ cần cậu vui vẻ, không cần biết cậu muốn cái gì, không cần biết cậu muốn làm cái gì anh đều vui vẻ giúp đỡ, cho dù là dung túng cậu vô pháp vô thiên cũng không sao. Chỉ có một điều kiện duy nhất là, cậu phải ở bên cạnh anh.

Nếu cậu muốn vứt bỏ anh tự mình bay lượn, vậy thì…Chỉ còn cách bẻ gãy cánh của cậu… Tàn nhẫn, làm cho cậu không thể bay nữa…

“Giúp Bạch Xuyên Kính Ngôn bước lên vị trí chủ tịch, tôi sẽ đưa Đông đến nhà họ Cẩm…”

Đông, em chưa bao giờ tận hưởng được cảm giác bị người yêu phản bội sao? Em vẫn chưa thử cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục sao? Đó là cảm giác không tốt tí nào. Nhưng không chịu qua một lần, em vĩnh viễn sẽ không biết quý trọng tấm lòng của người khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.