Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 41



“Vậy thì bây giờ tôi sẽ dạy cho anh thêm một vài quy tắc.” Đông xoay người đứng lên, đang muốn dạy bảo anh một chút nhưng nhìn thấy bộ dạng Cẩm lại không nhịn được bật cười.

Cậu nhìn thấy anh mặc áo tắm truyền thống chống nửa người nằm trên đất, nửa bên đã tuột xuống khuỷu tay lộ ra một bên vai, cả ngực cũng nhìn thấy rất rõ. Vạt áo mở rộng lộ ra bắp đùi thẳng tắp, hơn nữa anh còn mang bộ dạng sắp khóc cực kì đáng thương, đúng là vừa nhìn liền yêu… Á… Đương nhiên chuyện này chỉ đúng với phụ nữ, xuất hiện trên một người đàn ông nhìn có chút buồn cười.

“Điều thứ nhất chính là không được lợi dụng cơ hội mê hoặc chủ nhân.” Sau khi nói xong, Đông không không lưu tình đá cho Cẩm một cái.

Đúng lúc Cẩm đang ở sát mép sân, Đông đá một cú như thế, anh không có điểm tựa trực tiếp lăn xuống nước.

Đông ngồi trên cười ha ha, Cẩm híp mắt lại, bắt lấy chân Đông dùng sức kéo, lôi cậu cùng ngã xuống nước.

Tiếng cười lập tức biến thành tiếng kêu sợ hãi. Đương nhiên Cẩm không dám để Đông ngã trực tiếp xuống dưới, anh vững vàng ôm lấy eo cậu, chờ cậu đứng dậy mới buông tay.

Chăm sóc kiểu này một chút Đông cũng không thèm nhận. Sau đó, cậu lui một bước dài, không chờ anh kịp phản ứng liền mạnh mẽ hắt nước về hướng anh.

Lúc đầu Cẩm không đề phòng nên bị Đông công kích bất ngờ, đến mắt cũng không mở được. Sau khi thấy lại tinh thần, anh bắt đầu ra sức phản kích, trong chốc lát lực chiến giữa hai bên đã ngang nhau.

Rõ ràng đều đã là đàn ông ba mươi tuổi, khi chơi giỡn lại không khác gì trẻ con. Hai người không ai chịu dừng tay trước. Bên trong nước có rất nhiều vật cảnh để ngắm, chỉ một lát sau toàn thân hai người trừ ướt đẫm thì trên đầu cũng có không ít thực vật dưới nước.

Cái này còn chưa tính, lúc hai người đang chơi đùa ầm ĩ, không biết ai đã làm hỏng vòi phun nước, mặt nước đột nhiên bốc lên một luồng nước, phun lên ở giữa hai người rồi lại trút xuống.

Hai người đều sững sờ, lần lượt ngừng tay, lại nhìn thấy… bộ dáng chật vật của người đối diện, không nhịn được nhìn nhau cười lớn.

Chiêu Tài vốn đang cuộn tròn ở một bên ngủ gật lại bị ầm ĩ. Nó cảm thấy hai người này thật quá ngây thơ, mở nửa con mắt tà tà nhìn hai người, lười biếng meo lên một tiếng.

Tính nghịch phá của Đông đã nổi lên, nghe thấy tiếng meo kia, cậu cười hắc hắc hai tiếng liền hắt nước đến chỗ Chiêu Tài.

Loài mèo rất sợ nước, Chiêu Tài bị hắt cả người ướt sũng liền cong đuôi chạy trối chết. Chạy đi một khoảng xa vẫn không quên quay đầu lại nhe răng nhếch miệng với Đông, meo meo một lát mới bỏ đi.

Đông nhìn thấy lại cười to một trận, Cẩm ở một bên chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ với người yêu hung dữ này.

Hai người quấn nhau chơi đùa đã sớm gây chú ý, tiểu Mộ không đợi kêu đã đẩy cửa đi vào. Đi đến sân cúi người ngồi xuống, bất đắc dĩ nói với hai vị chủ nhân của mình: “Thiếu gia, anh nói muốn giúp Đông Sơn thiếu gia mát xa, sao hai người lại mát xa xuống tới nước vậy?”

Đối với vấn đề này, câu trả lời của Cẩm là hai tiếng cười mỉa.

Đông lại hoàn toàn nghe như không nghe. Cậu nói: “Tiểu Mộ, cậu cũng đến đây cùng nhau chơi đùa chút đi!”

Kèm theo lời ‘mời’ của Đông là vô số bọt nước bắn lên người Tiểu Mộ.

Tiểu Mộ đau khổ ngồi xổm đó, không dám tránh né mà nước hắt lên cũng làm cậu ta không thể mở miệng.

Thật vất vả chờ Đông hắt đến sảng khoái tiểu Mộ mới có cơ hội nói: “Thiếu gia Đông Sơn, nước bên dưới có vẻ lạnh. Nhìn xem môi ngài cũng bị đông lạnh đến trắng bệch, mau lên đây đi! Cảm lạnh sẽ không tốt!”

Đông mặt nhăn mày nhó oán giận với tiểu Mộ: “Tiểu Mộ, cậu đúng là chẳng thú vị gì cả!”

Sau khi tiểu Mộ nhắc nhở Cẩm mới phát hiện mặt cậu không có chút máu nào. Khuyên cũng không thèm khuyên, nhanh chóng kéo cậu ôm vào lòng, vội vàng mang lên bờ.

Tiểu Mộ đã chuẩn bị khăn tắm từ sớm, Đông vừa lên bờ liền quấn chặt lấy cậu. Nước nóng đã được xả ra trước khi cậu tiến vào, phòng bếp phía bên kia cũng báo đến đã chuẩn bị xong canh nước gừng đỏ từ sớm.

Những bước giữ ấm tiếp theo tiểu Mộ xử lí rất nhanh lại còn tốt, nhưng hẳn là Đông nhất định phải bị trận bệnh này, trời sập tối liền bắt đầu sốt.

Cơn sốt lần này là sốt cao, Cẩm biết thể chất cậu đặc biệt, một lần bệnh sẽ phiền toái rất nhiều. Đúng là lật lật xoay xoay vài ngày mới giảm sốt. Nhưng dù cơn sốt đã hạ xuống, thời gian Đông tỉnh cũng không nhiều, phần lớn vẫn luôn chìm trong mơ màng.

Bác sĩ đã nói, Đông cảm lạnh nghiêm trọng như thế, một nửa là do cơ thể, nửa còn lại là do tâm trạng không tốt khiến cho sức đề kháng giảm xuống.

Cẩm nghĩ anh đã có thể xác định được nguyên nhân, khi Đông sốt cao, ý thức không rõ thì không ngừng lặp lại những từ vô nghĩa: “… Mẹ… Mẹ…” Có thể thấy buồn phiền gần đây của Đông là do phải đối phó với cha và em trai của mình nên mới áy náy không yên với mẹ.

Vậy nên khi Đông vẫn còn vùng vẫy trong cơn bệnh thì Cẩm đã tự mình thay cậu đưa ra quyết định.

Kéo người vẫn đang mê man, khẽ xoa đôi mày vẫn luôn nhíu chặt, Cẩm cúi đầu thì thào kèm theo đau lòng: “Những chuyện đáng ghét đều đã qua đi, em đừng khó chịu nữa, mau mau tỉnh lại… Tôi… Rất nhớ nụ cười của em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.