Dường như rất mệt mỏi Đông lấy tay che mặt, nghe thấy giọng nói có chút mơ hồ: “Giúp tôi lấy thuốc đến đây, ở túi tiền trong áo.”
Tự Phương lấy thuốc và nước ấm đến thì Đông đã ngồi trên sô pha, chăn đắp ở ngang hông lộ ra thân trên và đôi chân trần.
Trải qua một đêm trầm luân, Cẩm lưu lại trên người cậu dấu vết xanh tím, làm cho người ta nhìn mà phát sợ.
Tự Phương nhíu mày, cuối cùng lại tỏ ra quan tâm: “Thân thể không khỏe thì nên đi gặp bác sĩ…” Lời nói còn lại bị đứt đoạn khi Đông nhướng mày lên, vẻ mặt nghi ngờ.
Khụ một tiếng, giấu đi vẻ không tự nhiên, mặt Tự Phương cứng nhắc tiếp tục nói: “Dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng.”
Nhận lấy nước với thuốc, Đông ngẩng đầu nuốt thuốc xuống, không quan tâm nói: “Chỉ là một việc nhỏ cũng quan trọng hơn so với việc gặp bác sĩ.” Nhìn lại những dấu vết khác thường trên người mình, cười không chút quan tâm: “Cái này… Chẳng qua nhìn hơi đáng sợ thôi.”
Tự Phương khoanh tay cung kính đứng, im lặng không đáp, câu nói vừa rồi… Đã là nhiều chuyện.
Để ly nước lên bàn, Đông nói: “Tôi cần một giờ, anh đi đâu đó ăn cơm trước đi!” Nói xong đứng dậy đi đến phòng tắm.
Tự Phương biết Đông có thói quen tắm bồn tắm, trước một giờ đồng hồ sẽ không bước ra ngoài, nhưng mà hắn vẫn chưa đi, lấy quần áo Đông mặc hôm nay xử lí tốt, thu dọn quần áo tối hôm qua, tiếp theo dặn phục vụ phòng, để họ tính thời gian đem đồ giặt xong trả lại đây.
Những việc vặt nhỏ này… Cho tới bây giờ không bao giờ hắn chỉ nghĩ xử lí cho Kính Ngôn, cũng đã khắc vào lòng thói quen yêu thích của Kính Ngôn, không nghĩ là cuối cùng lại phục vụ cho Đông.
Kính Ngôn thích món ăn Tây Âu, Đông lại thích cơm Nhật hơn; Kính Ngôn chỉ tắm vòi sen, Đông lại muốn tắm bồn tắm mỗi ngày; Kính Ngôn thích quần áo màu xanh lam, màu xám, Đông trời sinh thích hai màu đen, trắng; Kính Ngôn thấp hơn Đông 5cm, vai và eo rộng hơn so với Đông… Dần dần, thói quen của người thương trong lòng đều biến thành thói quen của người này rồi sao?
Không muốn… Hắn không muốn… Chủ tử của hắn chỉ có một và duy nhất một người!
==========================Dải phân cách===========================
Không lâu sau đó, vì vấn đề chuyển tiền của hội Tam Hợp, Đông lại cực kì “vinh dự” được Cẩm mời đến “lén thông qua” tiến độ dự án.
Địa điểm vẫn là khách sạn lần trước, chẳng qua là lần này cửa vừa đóng, sắc mặt đáng ra nên nhiệt tình như lửa lại nhanh chóng trầm xuống lạnh lẽo.
“Hội trưởng Cẩm muốn đổi ý?” Đông khoanh tay, dựa lên tường, cả người phát ra hơi thở lạnh như băng.
“Chẳng sẽ xã trưởng Đông ngây thơ nghĩ là một dự án lớn như vậy chỉ có một lần đã muốn tôi bỏ ra cái giá lớn như thế?” Cẩm cũng khoanh tay, trên mặt vẫn bình thản cười.
Biết Cẩm muốn cái gì, Đông mấp máy môi, mở miệng nói: “Một tháng một lần.”
“No, no.” Cẩm lắc lắc ngón tay, mang chút vô lại cười nói: “Một tuần hai lần.”
“Tôi bận rộn nhiều việc!” Ba chữ, nghiêm khắc từ chối. (Ba chữ:我很忙)
“Bận quyến rũ anh em Tây Xuyên? Lấy lòng Đại Nguyên? Hay là vẫy vẫy đuôi với lão già kia?” Cẩm hừ hừ nói, lời nói như khinh miệt có chút gì đó khó nhận ra.
“Nếu chỉ là đối phó với họ, vậy thì không có việc gì lớn!” Đông híp mắt lại, thật ra có vẻ mỏi mệt, lại lười tranh cãi: “Hai tuần một lần, nhiều hơn cũng không có.”
“Một tuần một lần, không thể thiếu.” Cẩm cũng nói ra giới hạn cuối cùng.
Hai người đều nhìn thấy được kiên trì trong mắt nhau, lại không chịu đầu hàng.
Không khí bên trong như đông lại, cuối cùng vẫn là Cẩm mở miệng trước: ” Lúc này tiền bồi thường hợp đồng tôi vẫn trả được.”
Thật là… Kiêu ngạo khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Đối với ánh mắt càng sắc bén hơn vài lần của Đông, Cẩm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ cười, giọng điệu dịu dàng đi không ít: “Thật ra bây giờ thân thiết với tôi một chút chỉ có lợi, dự án này không nói, ít nhất đối với những người đang muốn rục rịch trong tập đoàn của cậu mà nói, tôi còn có mang tính đe dọa.”
Vậy thì cũng đúng, nếu không trước kia cũng sẽ không dễ dàng dùng đến biện pháp này.
Nhìn thấy thái độ của Đông có chút lay động, Cẩm vội vàng nói thêm một câu: “Tôi cam đoan, chuyện này đối với cậu chỉ có trăm lợi mà không một hại.”
Đông cười nhạo một tiếng, mỉa mai nói: “Nếu thật sự không có hại, tại sao bây giờ tôi lại ở chỗ này?”