Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 52



Edit: Tiểu Ma Bạc Hà

Đông đứng một bên thờ ơ nhìn… A, thật là không khéo, cánh tay Nhã Ngạn đụng trúng hòn non bộ trong vườn, hẳn đã bị gãy xương…

=========Phân cách đây============

Cẩm xoa trán, hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

“Tôi bị Chiêu Tài làm vướng chân, kết quả là không cẩn thận đụng vào Nhã Ngạn thiếu gia…” Đông cụp mắt, vẻ mặt hối lỗi: “Lại không biết tại sao Nhã Ngạn thiếu gia lại đúng lúc đứng ở đó, chắc là đang muốn ôm mèo của Chức Hương tiểu thư về!”

“Cậu tìm được mèo sao lại không đưa đến chỗ của Chức Hương?” Giọng Cẩm có chút oán trách.

“Ban đầu cũng muốn đưa qua đó, chỉ là con mèo kia cực kì bẩn, nghĩ lại cũng là do tôi không cẩn thận dọa chạy mất nên tôi định cho nó ăn no, tắm sạch sẽ rồi mới đưa cho Chức Hương tiểu thư. Chắc là Nhã Ngạn thiếu gia đau lòng cho con mèo nên mới không muốn đợi mà chạy tới, cũng trách tôi, chỉ lo cho con mèo nên không thấy Nhã Ngạn thiếu gia đứng phía sau.” Đông càng nói càng tự trách mình, gần như là hận không thể đổi người bị gãy tay là mình.

Chức Hương đứng trước mặt Cẩm luôn dịu dàng, đoan trang, Nhã Ngạn thì lại hiền lành nghe lời, đây là bộ mặt giả dối mà hai người đã mang trong một thời gian rất dài, tất nhiên không muốn để Cẩm biết chuyện hai người hành hạ vật nuôi. Vì vậy câu chuyện có trăm ngàn lỗ hổng của Đông mà hai người cũng không phản bác lại.

Cẩm cũng không ngốc, một người lớn như vậy bước vào vườn sao Đông lại không biết được? Vườn làm gì lớn như vậy, đứng ở chỗ nào mà Đông lại không chú ý đến? Người ta ôm mèo đi, cậu lại không phát hiện? Bị Chiêu Tài ngáng chân cũng nên ngã về phía trước, tại sao lại đụng vào Nhã Ngạn phía sau?

Biết rõ trong đây có chuyện mờ ám nhưng Cẩm thấy chị em Chức Hương cũng không nói gì nên anh an ủi Nhã Ngạn mấy câu rồi kết thúc. Nhưng, nghĩ lại thì thấy không ổn, con người Nhã Ngạn luôn hiền lành, sao lại có nhiều âm mưu như Đông được, lần này cứ bỏ qua như thế, sau này không biết Nhã Ngạn phải chịu bao nhiêu chuyện uất ức.

Nghĩ đến đây, anh bày ra vẻ mặt của người lớn trong nhà, trầm mặt xuống dạy dỗ Đông: “Đừng có quên cậu gọi họ là Chức Hương tiểu thư và Nhã Ngạn thiếu gia, bọn họ đều là chủ của cậu.”

Cẩm nói như thế cũng không phải là anh muốn hạ thấp địa vị của Đông, chỉ là anh hiểu được Đông vẫn còn bất mãn với Chức Hương nên muốn mượn dịp này cảnh cáo cậu đừng quá đáng quá mức với hai người kia.

Đông nghe xong cũng không có phản ứng gì, cậu khoanh tay liếc nhìn, thờ ơ nói: “Lần này là do tôi sơ ý, không những xúc phạm đến Chức Hương tiểu thư mà còn làm Nhã Ngạn thiếu gia bị thương, xin thiếu gia trách phạt.”

Giọng Đông rất bình thản, thậm chí anh còn có thể nghe ra ý mỉa mai bên trong nhưng không biết tại sao nghe Đông liên tục gọi ‘thiếu gia’ ‘tiểu thư’, tâm trạng anh thật không tốt chút nào.

“Quên đi, tất cả đều ra ngoài hết đi!” Cẩm phiền não vẫy vẫy tay.

Người đã đi không ít thì Chức Hương đột nhiên cúi đầu gọi một tiếng: “Cẩm…” Gọi xong lại không nói tiếp, vẻ mặt có chút nhăn nhó, nhìn Cẩm muốn nói lại thôi.

Đông cũng nghe thấy tiếng gọi của Chức Hương, cậu không muốn gây rối hai người, bước chân cũng nhanh lên một chút, chỉ là Cẩm đoán được chuyện Chức Hương muốn nói hẳn có liên quan đến chuyện ngày hôm đó, anh không muốn Đông không có chút cơ hội giải thích nào nên gọi cậu ở lại.

“Chuyện gì cô cứ nói đi!” Cẩm nhẹ giọng nói.

Hình như Chức Hương không đoán được Cẩm sẽ để Đông ở lại, vẻ mặt lại càng trở nên hoảng loạn.

Cẩm cho là anh đã đoán đúng, vỗ tay cô ta an ủi: “Không sao cả, cô cứ nói đi!”

“Em…” Chức Hương cúi đầu xuống, mím môi tới lui, qua một lúc lâu mới nói một câu như muỗi kêu: “Em mang thai.”

Cẩm lập tức quay sang nhìn Đông, phản ứng đầu tiên trong lòng anh là… Chột dạ! Nhưng thấy vẻ mặt Đông không có biểu cảm gì, lại nhớ đến đứa trẻ này đã xuất hiện như thế nào, cảm giác chột dạ đột nhiên biến mất, trong lòng anh là một ngọn lửa mạnh mẽ đốt cháy hết tất cả, nhưng sau khi tắt đi chỉ còn một đống tro tàn màu đen dù làm thế nào cũng không thể nôn ra được.

Sau đó ba người không ai mở miệng, phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Cẩm hắng giọng: “Nếu đã là đứa nhỏ của nhà họ Cẩm, nếu cô muốn sinh ra, tất nhiên tôi sẽ chăm sóc cho mẹ con hai người.”

Anh chỉ nói sẽ chăm sóc, lại không hứa hẹn điều gì, câu Chức Hương muốn nghe tất nhiên không phải câu này, cô ta dùng đôi mắt u oán nhìn Cẩm chăm chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.