Đông cười nhạo một tiếng, mỉa mai nói: “Nếu thật sự không hại gì, tại sao tôi lại ở chỗ này?”
Đối với nhục nhã thô bạo lần trước, Cẩm không chỉ hối hận mà còn áy náy, anh tự nhận không phải do kích động và cảm xúc làm thay đổi tính cách nên mới đối xử với Đông như vậy, đáp án chỉ có một, là quan tâm… Hơn nữa là cực kì quan tâm!
Suy nghĩ mấy ngày cuối cùng cũng hiểu rõ, trong kí ức của anh chưa từng xóa đi buổi chiều hôm ấy, để lại không chỉ là tiếc nuối, còn có một bóng người nho nhỏ, đã khắc thật sâu trong lòng.
Đã từng bỏ qua một lần, không muốn bỏ lỡ một lần nữa… Nhung nhớ mãnh liệt không thể giải thích trước nay chưa từng có, nhanh chóng thuyết phục bản thân, âm thanh lặp lại liên tục… Chỉ cần làm, là được.
Cẩm gần như bày ra khuôn mặt tươi cười: “Lần này nhất định làm cho em nhận ra chỗ tốt.”
Hừ nhẹ một tiếng, nói là cậu không bày tỏ ý kiến, không bằng nói là cậu căn bản không tin nên lười tranh cãi, Đông tự mình đi tới bên giường, cởi hết quần áo trên người, nằm trên giường, dáng vẻ ‘muốn làm thì làm nhanh đi’, rất không kiên nhẫn.
Chậm rãi, thong thả đi vào, cúi đầu nhìn Đông, dáng người dong dỏng cao hiện rõ từng nét dưới ánh đèn, không chút tì vết… Trừ vẻ mặt phiền chán không hề che dấu…
Nhìn thấy tình cảnh lần này, trên mặt Cẩm ngoài bất đắc dĩ ra còn có cái gì đó.
Cúi người xuống, khinh bạc cánh môi vì bực mình mà cong nhẹ, cánh môi kia như có ma lực, hấp dẫn người không kiềm chế được mà rơi vào lốc xoáy tình dục, hai tay anh chạy trên da thịt trơn nhẵn như là gấm vóc thượng hạng, làm cho người ta không nỡ buông tay.
Nhưng không giống lần trước lấy lòng đón ý làm theo anh, lần này từ đầu đến cuối cơ thể Đông vẫn cứng nhắc, mím môi, cau mày, im lặng kháng nghị, đồng thời tuyên bố cậu không tình nguyện.
Cẩm cố làm cho cậu nhận được sung sướng, nhưng mà thân thể cậu như mất đi cảm giác, kích thích thế nào cũng không khơi được một chút phản ứng.
Cuối cùng Đông cũng không đủ kiên nhẫn, mở miệng: “Này, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Em… Tại sao vẫn không có phản ứng?” Cẩm khó hiểu hỏi.
Cùng là đàn ông, cho dù không thích đồng tính, Cẩm tin bằng thủ đoạn của mình, Đông cũng nên có một chút khoái cảm trên sinh lí mới đúng.
Đông trợn mắt lên: “Không phải anh thích người liều chết cũng không bao giờ chịu thua, ngu ngốc tuyệt đối không bao giờ khuất phục hay sao?”
Sững sờ một lúc, Cẩm mới nhớ tới đối thoại của hai người lần trước…
“Chẳng lẽ anh cũng thích loại người khí chất đầy mình, không chịu phục tùng, vừa kiêu ngạo vừa ngu ngốc sao?… Thật xin lỗi, nếu anh muốn thì phải nói trước tôi mới có thể phối hợp. Nếu lần sau còn cơ hội, tôi sẽ lưu ý!”
“Dạng người ấy đáng yêu hơn cậu.”
Thì ra… Vừa rồi cậu ta chỉ là diễn kịch… Cẩm thật không biết nên nói gì mới tốt!
(Ma: Cho anh chừa, lấy đá đập chân!)
Đông khẽ rủa một tiếng, lên án anh: “Tốc độ đổi khẩu vị của anh không phải quá nhanh rồi chứ!” Sau đó nói tiếp: “Anh thích chơi trò sắm vai nhân vật đúng không? Vậy phiền anh lần sau nói trước anh muốn chơi trò nào, nếu không tôi rất khó phối hợp.”
Cười khổ một tiếng, Cẩm nói: “Tôi không có loại ham muốn này.”
Đông híp mắt lại, mười phần bực bội: “Vậy xin hỏi hội trưởng Cẩm, bản thân tôi phải làm sao để cho anh vừa lòng?”
“Không cần làm cái gì cả, là chính cậu là được.” Cẩm đáp trả không hề do dự.
Đông lại nhướng cao mày, xem xét Cẩm bằng vẻ mặt nghi hoặc, dường như đang xem trong lời nói của anh có mấy phần chân thật, biểu tình kia của cậu tựa như hồ ly, Cẩm nhìn không nhịn được bật cười.
Xoa đầu Đông, Cẩm nói: “Dự án này muốn chấm dứt cũng cần ba năm, chẳng lẽ trong ba năm này em đều phải mang mặt nạ đối diện với tôi?”
“Cũng không phải là việc gì khó khăn.” Đông không quan tâm lắm nói.
“Làm như vậy không mệt mỏi sao?” Cẩm hỏi lại.
“Nếu như khách hàng không hài lòng mà bị trở mặt gây sức ép mới gọi là mệt.” Đông cười nói ẩn ý.
Tất nhiên Cẩm nghe được ý trong lời nói của Đông, cười nói: “Nếu em muốn tôi vừa lòng thì dùng khuôn mặt thật đối mặt tôi.”
Đông nhún nhún vai, sao cũng được: “Dù sao anh là khách hàng, theo lời của anh.”
“Vậy…” Chỉ chỉ đặc trưng phái nam trước sau không hề có phản ứng của Đông, Cẩm nói: “Có thể giải thích một chút không?”
Xoay người lấy remote, Đông mở TV lên, trực tiếp chuyển đến kênh người lớn, trên màn hình là một đôi nam nữ đang mây mưa thất thường, vẻ mặt vừa thống khổ nhưng cũng sung sướng, miệng người phụ nữ không ngừng ngâm nga, phối hợp với âm thanh thân thể phát ra, càng thêm tục tĩu (dâm tà).
Đông đang muốn cần lấy dục vọng ngẩng cao của mình lại bị một tay Cẩm ngăn lại.
‘Ba’ một tiếng tắt TV đi, trên mặt Cẩm có chút bối rối: “Em nên cho tôi chút mặt mũi.”