Cẩm cố tình đùa cợt: “Bởi vì khi đó tôi là một tên vô lại bị kích động làm mù mắt mất rồi!” Chỉ có anh mới biết được đằng sau vẻ cười đùa này là chua xót và mất mát.
Có lẽ cũng đang nhớ lại những ngày trước, Đông im lặng một lát mới nói tránh đi: “Anh không cần phải về với Chức Hương hả? Ở đây để cho tiểu Mộ làm là được.”
Thấy Đông nhắc tới Chức Hương, trong lòng Cẩm nổi lên lo lắng, anh liếc mắt nhìn mảng tường vẽ hình pha lê, khinh thường hừ một tiếng: “Tên nhóc tiểu Mộ kia không có một chút can đảm nào, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cậu ta cũng chẳng thể xử lí được!”
Tiểu Mộ đứng phía bên kia nhe răng nhếch miệng, lá gan của cậu không hề nhỏ tí nào nhé! Chỉ là cậu ta đứng lên kia gào thét, tất nhiên Cẩm không thể nghe thấy.
“Còn Chức Hương…” Giọng Cẩm rất bình tĩnh, không thể cảm nhận được một chút tình cảm nào: “Với tôi mà nói, ngoài trừ là mẹ của đứa nhỏ, còn lại thì không là gì cả.” Tuy anh biết Đông hoàn toàn không thèm quan tâm quan hệ của anh với Chức Hương nhưng anh vẫn không muốn để Đông hiểu lầm chuyện gì.
Đông nghe thấy câu đó tim không khỏi nhảy lên một nhịp, nhưng cậu nghĩ lại, dù Cẩm không thích Chức Hương thì liên quan gì tới mình? Cậu đã sớm hạ quyết tâm từ chối tình cảm của Cẩm, hơn nữa dù Cẩm yêu cậu cũng đã là chuyện của quá khứ, bây giờ anh thậm chí còn vì đứa con vẫn chưa ra đời mà để cậu làm vật thí nghiệm thuốc, đó không phải là minh chứng rõ ràng nhất cho những gì đã qua hay sao?
Đông lập tức trở nên trống rỗng, giọng cậu lại càng thêm chây lười: “Thật là vô tình, người thích anh thật đáng thương!” Nghĩ lại, đó chẳng phải đang hình dung chính cậu hiện tại hay sao!
Cẩm cũng không phủ nhận: “Người thích tôi rất đáng thương.” nhưng lại không nhịn được tự mình giải thích một câu: “Nhưng người được tôi thích nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời.”
Chuyện đó không phải Đông không biết, trừ hai lần đầu tiên thì đúng thật là Cẩm che chở cậu đủ điều, dù anh phối hợp với với Kính Ngôn bán đứng cậu, dù anh bắt cậu làm một người giúp việc nhưng anh lại không nỡ làm cậu tổn thương thật, anh âm thầm bảo vệ và quan tâm cậu, cậu không phải là một tên ngu ngốc, tất nhiên cậu có thể nhận ra.
Nếu… Nếu không có cơ thể tàn tạ này, nếu không phải sinh mệnh cậu đã đến giới hạn, thì tính khả thi trong chuyện tình của hai người là cực kì lớn!
Cẩm thấy Đông khẽ khép mắt lại, khóe môi cậu hiện lên nụ cười, vẻ mặt ấm áp và bình thản nhưng trong sự yên tĩnh kia lại tràn ngập đau thương và tuyệt vọng, vẻ tuyệt vọng ấy mạnh mẽ đập vào lòng anh, một linh cảm không tốt lập tức dâng lên…
=========Phân cách tuyến xuất hiện nữa rồi=========
Linh cảm không tốt đi theo Cẩm ngày qua ngày, dần dần trở thành sự thật. Đợt trị liệu giải độc cho Đông tiến hành không thuận lợi. Không phải là hoàn toàn không có hiệu quả mà là đau đớn đã vượt quá sức chịu đựng của Đông khiến cậu mãi cũng không thể khôi phục lại khẩu vị khiến cơ thể cậu càng lúc càng gấy yếu, thời gian mê man càng lúc càng dài, khi cho cậu uống thuốc để tiến hành điều trị cũng phải điều chỉnh tùy theo tình trạng, bình thường là một ngày một lần, càng về sau ba ngày mới dám tiến hành một lần.
Chất độc trên người Đông khác với độc bình thường, nó không có một thuốc giải duy nhất mà mỗi lần cho uống thuốc chỉ giải được một phần độc nào đó, nhưng trong cơ thể cậu đã có một thế cân bằng độc, sau khi phá đi nó lại trở thành một tổ hợp cân bằng khác, trở thành một tình trạng hoàn toàn mới nên chỉ có thể vừa điều trị vừa quan sát.
Không thể nói tình hình của Đông không có cải thiện gì, ít nhất độc trong cơ thể cậu từng bước bị loại bỏ là sự thật. Nhưng, sợ nhất là tốc độ của quá trình loại bỏ độc tố không nhanh bằng tốc độ của quá trình sinh mạng đang hao mòn.
Đông luôn bị đau mà tỉnh lại, sau đó lại đau đến bất tỉnh, thời gian cậu tỉnh lại cũng chỉ có cảm giác ‘đau’. Nhưng, chính cậu cũng không biết khi cậu hôn mê thì thiết bị cấp cứu ở phòng bên cạnh đã dùng không biết bao nhiêu lần, cậu lại càng không biết Cẩm vì cậu rơi bao nhiêu nước mắt.
Có một hôm hiếm khi thời tiết tốt, bầu trời mùa thu có một vẻ trong veo tươi đẹp, mặt trời chiếu xuống cũng chỉ đủ sáng mà không chói mắt.
Vườn hoa bên ngoài phòng bệnh của Đông cũng chẳng còn gì có thể nhìn, chỉ còn mấy nụ hoa cúc đang chờ nở, có một vài cây đã không còn lá, chỉ còn mấy cành cây trụi lủi, có chỗ còn lá xanh lại ẩn ẩn mấy màu hồng hồng vàng vàng (lá sắp rụng ấy), còn một góc nữa tất cả đều trồng cây phong, một đám lại một đám màu lửa đỏ, phong cảnh cũng khá đặc sắc.
Hiếm thấy nhất là hôm nay Đông khá tỉnh táo, tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm, cậu bảo tiểu Mộ mở hết rèm cửa, ánh mặt trời chiếu vào, chiếu đến cả phòng đều sáng lên, không chỉ như thế, Đông lại còn chủ động ăn mấy món ăn nhẹ.
Cẩm đứng cách một tấm thủy tinh khó nén được vui mừng và hưng phấn, nhưng sắc mặt của Thiên Diệp và Trung Dã lại cực kì khó coi.
Hai người lật xem tư liệu về dữ liệu thu được trên máy theo dõi sinh lí của Đông, vừa xem vừa thì thầm qua lại, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng Cẩm cũng phát hiện ra hai người không được bình thường.
“Trung Dã, đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng đã có dự đoán, anh cẩn thận hỏi.
Trung Dã ngẩng đầu, vẻ mặt có phần đau buồn, thương xót và thương cảm: “Đông… Có thể sẽ không chống đỡ nổi nữa: ”