Đảo mắt đã đến mùa thu, Cẩm ngồi ở ban công phòng Đông, trước mắt anh là một bàn cờ vua nhưng lại không có quân cờ nào trên đó, anh chỉ đang thưởng thức những hình dạng khác nhau của mấy quân cờ đen trắng.
Cẩm không chơi cờ, anh mua bộ cờ này chỉ đơn giản vì quân cờ quốc vương kia có chút giống Đông, tuy được trạm trổ khá thô nhưng lại có hồn.
Thật ra Cẩm không có nhiều thời gian để nhớ Đông, có lẽ cũng vì thế mà thời gian thảnh thơi hiếm có này anh lại càng nhớ cậu nhiều hơn.
Anh cầm quân cờ quốc vương trong tay, ngón tay vuốt ve qua lại trong vô thức, quân cờ kia đã sớm bị anh mài sáng bóng.
“Thiếu gia, Chức Hương tiểu thư đưa tiểu thiếu gia qua đây.” Giọng Điền Thôn vang lên phá vỡ một góc yên tĩnh.
Cẩm khẽ nhíu mày: “Nói cô ta để đứa nhỏ lại.”
“Nhưng…”
Nhận ra giọng Điền Thôn có chút khó xử, Cẩm vừa ngẩng đầu lên liền thấy Chức Hương ôm đứa nhỏ đứng bên cạnh ông ta, sắc mặt cực kì khó coi.
Cẩm bắt đầu có chút bực bội, anh luôn xem căn phòng này là thánh địa, bây giờ Chức Hương bước vào giống như đang vấy bẩn thánh địa của anh.
Chức Hương cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, cô ta đang muốn bước tới thì Cẩm đã đứng lên bước thật nhanh ra khỏi phòng, anh hoàn toàn không nhìn tới cô ta.
Sau khi ra khỏi phòng anh mới dặn Điền Thôn: “Từ giờ trở đi, căn phòng kia trừ tôi ra không cho bất kì ai bước vào.”
Lời này tất nhiên là nói cho Chức Hương nghe, vẻ tươi cười trên mặt cô ta đã sớm đông cứng lại, bây giờ lại càng trở nên lúng túng hơn.
Chức Hương đi theo Cẩm ra phòng khách, thấy Cẩm không thèm quan tâm tới ý định của cô ta nên cô ta đành phải tự mở miệng: “Cẩm, em biết em đã làm vài việc không tốt, nhưng anh không thể cho em thêm một cơ hội sao?”
Cẩm nhếch miệng, bình thản nói: “Chức Hương, nếu tôi cho cô cơ hội thì chẳng phải sẽ thành tôi đang cổ vũ cô phạm tội hay sao?”
Giọng Cẩm không quá tàn nhẫn nhưng ý chế giễu trong lời nói cũng rất rõ ràng, đó là một lời từ chối thẳng thừng và không thể thay đổi được.
Chức Hương nghe xong mắt cô ta liền đỏ lên, nén nước mắt xuống nhỏ giọng nói: “Dù sao em là cũng là mẹ của đứa nhỏ, nếu tình cảm của cha mẹ không tốt sẽ tạo nên ảnh hướng không tốt với đứa nhỏ.”
Cẩm cười mỉa: “Chức Hương, sợ là cô hiểu lầm rồi, nếu nó đã thành đứa nhỏ của nhà họ Cẩm thì hoàn toàn không cần cái người gọi là ‘mẹ’ này.”
Chức Hương kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Cẩm, anh có ý gì?”
Anh mân mê chén trà, vẻ mặt tự nhiên như đang nói một chuyện cực kì bình thường: “Chờ đến khi đứa nhỏ tròn một tuổi, tự cô quyết định để nó trở thành người của nhà họ Cung Thành hay là đứa nhỏ của nhà họ Cẩm, nếu là họ Cung Thành thì sẽ không có liên quan gì đến nhà họ Cẩm, nếu là họ Cẩm thì cô và nó phải cắt đứt quan hệ.”
Chức Hương không thể ngờ sắp xếp của Cẩm lại tuyệt tình đến mức này, cô ta không nhịn được thốt lên: “Sao anh có thể làm như thế?”
“Với tôi mà nói nó căn bản là một chuyện ngoài ý muốn.” Sắc mặt Cẩm trầm xuống, giọng nói cũng trở nên u ám: “Chức Hương, đừng có nhắc tôi những việc cô đã làm thêm một lần nữa!”
“Em đã biết sai rồi, hơn nữa anh cũng đưa Nhã Ngạn sang nước ngoài…” Chức Hương rưng rưng nước mắt nhìn Cẩm, đau xót thì thào: “Cẩm, đừng tàn nhẫn với em như thế! Trước kia anh không phải người như thế mà…”
“Bởi vì cô đã vượt quá giới hạn của tôi.” Cẩm không nhúc nhích, giọng anh cực kì lạnh nhạt: “Chức Hương, đây không phải là ngày đầu tiên cô quen biết tôi, nếu cô đã dám làm như thế thì tất nhiên phải có gan nhận lấy hậu quả.”
“Nhưng…”
“Nhưng cô vẫn còn chút hi vọng vào may mắn.” Cẩm cắt lời cô ta, anh nhướng mày, giọng càng lúc càng lạnh: “Nhưng hình như cô đã quên, sở dĩ may mắn gọi là may mắn là vì nó có rất ít có khả năng xảy ra.”
“Vậy còn Đông thì sao?!” Giọng Chức Hương đột nhiên trở nên bén nhọn: “Chẳng lẽ anh ta không vượt quá giới hạn của anh hay sao? Nếu không có sự giúp đỡ của anh ta thì làm sao em có thể mang thai con anh? Em thừa nhận em làm sai, nhưng tại sao cũng là sai như nhau mà anh chỉ hận em, lại không hận anh ta? Tại sao anh chỉ trừng phạt em, lại không trừng phạt anh ta?”
Cẩm không hề phủ nhận, ngược lại anh còn nở nụ cười: “Bởi vì trong này…” Anh chỉ vào tim mình nói: “Đó là đặc quyền chỉ dành riêng cho em ấy.”
Nhìn thấy tươi cười của anh, nụ cười có cả dịu dàng, bao dung và yêu thương chưa bao giờ nở rộ vì cô ta, cuối cùng Chức Hương cũng hiểu mình đã không còn hi vọng, không đúng, cô ta chưa từng có chút hi vọng nào…
Cô ta giao đứa nhỏ cho Điền Thôn, nhìn nó một lần cuối cùng sau đó xoay người rời đi.
Điền Thôn lo lắng gọi: “Chức Hương tiểu thư…”
“Để cho cô ta đi đi!” Cẩm cắt đứt tiếng gọi của Điền Thôn.
“Nhưng đứa nhỏ…”
“Tìm một bảo mẫu chăm sóc là được.” Chức Hương phất phất tay báo Điền Thôn ôm đứa nhỏ đi chỗ khác, đến liếc mắt nhìn nó một cái anh cũng không muốn.
Thật ra Cẩm thà là Chức Hương đưa đứa nhỏ đi bởi vì nó chính là minh chứng việc Đông phản bội anh, đồng thời cũng là minh chứng cho sự phản bội của chính anh, Chức Hương để đứa nhỏ lại… Chính là cách trả thù tốt nhất!