Đông vươn tay ôm cậu nhóc đặt lên đùi dịu dàng nói: “Cảm giác của một người cũng có thể sai, không phải ba cháu không thích cháu mà ba cháu muốn cháu mạnh mẽ hơn, con trai đều phải mạnh mẽ thì sau này mới có thể bảo vệ người mình thích.”
Tiểu Nghiễm gật đầu nhưng cái hiểu cái không: “Vâng, cháu muốn trở nên mạnh mẽ, sau này cháu muốn bảo vệ chú Đông Sơn.” (Ma: Hớ, anh sanh ra một tên tiểu tử giành vợ của mình rồi >~<)
Đông bật cười lớn, điểm một cái lên chóp mũi của nhóc con kia: “Vậy thì cháu phải mạnh mẽ nhiều hơn nữa, không thể cứ đụng chuyện là khóc nhè.”
Tiểu Nghiễm vội vàng quệt đi nước mắt của mình nói: “Cháu không có khóc nhè!”
Đông cười không nói gì, chỉ đưa tay vuốt vuốt tóc nhóc.
Chiêu Tài từ xa đang thong thả đi vào rừng nhìn thấy vị trí của mình bị một tên nhóc con cướp mất liền khó chịu, nó đi tới chân Đông meo meo phản đối.
Dường như Tiểu Nghiễm có chút lo lắng khi nhìn thấy Chiêu Tài, nhóc vội rụt vào lòng Đông.
“Sao vậy? Cháu sợ mèo sao?” Đông cúi đầu hỏi.
Tiểu Nghiễm mím mím môi: “Mọi người nói cháu không thể đến gần Chiêu Tài, ba ba sẽ tức giận.”
“Sao ba cháu tức giận nhiều thứ vậy? Nếu chỉ có vậy mà cũng tức giận thì không phải đã tức chết từ lâu rồi sao!” Đông vừa nói vừa cúi người ôm Chiêu Tài lên, Chiêu Tài lập tức ‘ha’ mấy tiếng đe dọa Tiểu Nghiễm, dọa nhóc con sợ tới mức co rút trong lòng Đông.
Đông không nhịn được nở nụ cười, sau đó cậu búng mũi Chiêu Tài một cái, cười mắng: “Sao lại vẫn keo kiệt như vậy chứ!”
Chiêu Tài nhìn Đông ấm ức meo meo hai tiếng sau đó liền ngoan ngoãn dựa vào tay Đông, có điều mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm Tiểu Nghiễm.
Trẻ con không thể nào chống cự lại sức hấp dẫn của động vật nhỏ, tuy nhóc con kia sợ hãi nhưng trong lòng vẫn muốn đến gần.
Đông đọc được suy nghĩ của nhóc con, cậu hỏi: “Cháu có muốn sờ thử không?”
“Cháu có thể sờ thật không?” Tuy miệng còn đang hỏi nhưng đôi tay đã đưa tới.
Đông dứt khoát nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia sờ tới sờ lui trên người Chiêu Tài. Chiêu Tài vốn đang bực mình, toàn bộ răng nanh của nó đều lộ ra, chờ tới khi thấy tay Đông nó mới cam chịu meo meo mấy tiếng rồi ngoan ngoãn nằm đó chớp chớp mắt.
Lúc đầu Tiểu Nghiễm vẫn còn sợ hãi đụng nhẹ hai cái, thấy Chiêu Tài không có phản ứng, nhóc con liền trở nên to gan, sau khi cảm thấy thú vị lại không nhịn cười cười ra tiếng.
Đúng lúc này, từ xa truyền tới tiếng hô ‘Cậu chủ Tiểu Nghiễm…’, Tiểu Nghiễm giật mình một cái nhảy xuống khỏi người Đông, Chiêu Tài bị động tác bất ngờ của nhóc con dọa sợ, móng vuốt cào lên cánh tay non mịn kia tạo ra vài đường xước rướm máu.
Đông nhíu mày kéo lấy tay nhóc con muốn xem vết thương nhưng Tiểu Nghiễm cứ dùng sức tránh đi, lui ra xa vài bước.
Người gọi Tiểu Nghiễm là một bảo mẫu khoảng ba mươi tuổi, Tiểu Nghiễm thấy cô ta cả người như đông cứng.
Bảo mẫu kia bước tới chào Đông, áy náy nói: “Xin lỗi đã làm phiền đến cậu thưa cậu Đông Sơn.” Sau đó giữ chặt lấy Tiểu Nghiễm, dùng giọng điệu chói tai nói: “Cậu chủ Tiểu Nghiễm, sao cậu lại chạy đến đây?”
Cô ta nắm đúng vào chỗ Tiểu Nghiễm bị thương, nhóc con đau đến mức hít sâu.
Bảo mẫu kia nhìn thấy vết thương thì giọng nói trở nên mất kiên nhẫn: “Sao lại bị thương như vậy?”
“Bị… Mèo cào…” Tiểu Nghiễm sợ hãi đáp.
Bảo mẫu kia nhíu mày dắt tay nhóc con bước đi thật nhanh, một lát sau từ phía bên kia của cánh rừng truyền tới âm thanh… “Không phải tôi đã nói cậu không thể tới đây sao? Không phải tôi đã nói cậu đừng đến gần Chiêu Tài sao? Sau này xin cậu đừng đến đây nữa, cũng xin cậu tuyệt đối không được đến gần cậu Đông Sơn, đây là lời ba cậu đã dặn…”
Cẩm dặn người khác tuyệt đối không cho Tiểu Nghiễm đến gần cậu… Ánh mắt Đông chậm rãi híp lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn…