Đến bữa tối, trên bàn cơm chỉ có Cẩm và Đông hai người, Điền Thôn đứng chờ một bên, bình thường bữa cơm đều ăn như thế, có điều hôm nay tâm trạng Đông không tốt lắm, đôi đũa trong tay di chuyển mãi vẫn không gắp được bao nhiêu thức ăn vào chén.
Trước giờ cơm Cẩm đã nghe Điền Thôn kể lại chuyện Đông gặp được Tiểu Nghiễm trong rừng, anh nghĩ nguyên nhân làm tâm trạng cậu không tốt là vì đã nhìn thấy Tiểu Nghiễm.
Thấy đũa Đông mãi vẫn không động, Cẩm dứt khoát gắp luôn cho cậu, Đông cũng không từ chối, anh gắp bao nhiêu vào chén thì cậu ăn bấy nhiêu, tuy tốc độ không nhanh lắm nhưng cuối cùng cũng ăn được hơn nửa chén.
Cẩm vừa bớt lo được một chút thì ngoài cửa truyền tới âm thanh ồn ào.
“Cháu muốn tìm ba ba…”
Tiểu Nghiễm? Cẩm nhướng mày ra hiệu cho Điền Thôn đi xử lí, Điền Thôn còn chưa ra tới cửa đã có người làm lên tiếng: “Cậu chủ nhỏ, cậu chủ đang ăn cơm, cậu không thể vào được.”
“Tại sao cháu lại không thể vào? Tại sao hôm nay cháu không được ăn cơm với ba ba? Bình thường ngày nghỉ ba ba đều ăn cơm cùng cháu mà.”
“Vì hôm nay trong nhà có khách.”
“Là chú Đông Sơn sao? Vì có chú Đông Sơn ở đây nên cháu không thể ăn cơm cùng ba ba sao? Nhưng… Nhưng một tuần cháu chỉ có thể ăn cơm với ba ba hai ngày…” Tiểu Nghiễm đã bắt đầu nghẹn ngào.
Cẩm bối rối liếc sang Đông, cậu cũng đang nhìn anh, vẻ mặt cực kì khó coi.
Lúc này, Điền Thôn đã ra đến cửa, dường như ông ấy đang khuyên Tiểu Nghiễm nhưng âm thanh rất nhỏ, bên trong không thể nghe được, lát sau lại nghe được tiếng khóc thút thít nghẹn nghào của Tiểu Nghiễm.
Đông dùng sức đập đôi đũa lên bàn ‘rầm’ một tiếng làm Cẩm giật mình, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt cậu cực kì u ám, lạnh lùng nhìn anh không nói gì.
Tuy Cẩm tự nhận chuyện này từ đầu đến cuối đều không phải là lỗi của anh, anh cũng biết đứa nhỏ là vô tội nhưng Tiểu Nghiễm chính là bằng chứng sống cho sự phản bội của Đông và phản bội của chính anh, mỗi lần nhìn đến nó anh đều cảm thấy tức giận và chột dạ, tức giận vị bị phản bội và chột dạ vì đã phản bội… Ngay cả anh cũng không thể bỏ qua khúc mắc đó để đối tốt với Tiểu Nghiễm thì anh có tư cách gì bắt Đông phải chấp nhận.
Cẩm thở dài, anh đang muốn nói chuyện thì Đông đã mở lời trước: “Nếu anh không tin tôi đến vậy, đề phòng tôi khắp nơi như thế thì anh cần gì đưa tôi về nhà họ Cẩm!”
“Sao tôi lại không tin em được? Sao tôi có thể đề phòng em chứ?” Cẩm thật sự không hiểu tại sao Đông lại nói những lời này.
“Anh không cho Tiểu Nghiễm đến gần tôi không phải vì sợ tôi sẽ giận chó đánh mèo làm hại đến nó sao?” Đông hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Phải rồi, tôi quên mất trong lòng anh tôi là con người lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo!”
Cẩm ngơ ra một lát mới lên tiếng: “Em… Không ghét Tiểu Nghiễm sao?”
Đông căm giận trả lời: “Tiểu Nghiễm làm người ta yêu thích nhiều hơn ba nó bao nhiêu, sao tôi có thể ghét nó được!”
“Nhưng… Nó là con của Chức Hương…” Cẩm có chút ngốc rồi, chẳng lẽ anh nghĩ sai rồi sao?
Nói đến Chức Hương thì Đông cũng có phần chột dạ, cậu cụp mắt nhìn ra chỗ khác than thở: “Nó cũng đáng yêu hơn Chức Hương rất nhiều!”
Cẩm bật cười: “Là tôi lo lắng thái quá rồi, tôi còn tưởng em sẽ không thích đứa nhỏ này, sợ em nhìn thấy nó sẽ phiền lòng nên mới không cho nó đến gần em.”
Nghe anh nói như thế Đông mới nhớ đến buổi chiều lúc cậu ngồi cùng Tiểu Nghiễm, cậu giương mắt lên trừng anh hỏi: “Có phải anh không thương Tiểu Nghiễm không? Anh nhìn thấy nó sẽ cảm thấy phiền có phải không?”
Cẩm thở dài: “Câu này tôi không thể phủ nhận.”
Đông im lặng một lát mới cất lời: “Bỏ đi, họa là tôi gây ra, nếu anh đã không thể thương Tiểu Nghiễm vậy thì để tôi thay anh yêu thương đứa nhỏ này đi!”
Nói xong cũng không thèm để ý phản ứng của anh cao giọng cho Tiểu Nghiễm vào.
Tiểu Nghiễm sợ hãi đi tới, lúc nhìn thấy Cẩm ánh mắt liền trở nên lo lắng và có chút hoảng sợ làm người ta đau lòng.
Nhóc con ngập ngừng mở lời: “Chào buổi tối ba ba, chú Đông Sơn.”
Đông cười hỏi Tiểu Nghiễm: “Tiểu Nghiễm đến ăn cơm cùng ba ba sao?”
Tiểu Nghiễm gật đầu nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn Cẩm liền nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy thì Tiểu Nghiễm có muốn ăn cơm cùng với ba ba hay không?” Đông lại hỏi.
Lần này Tiểu Nghiễm không hề suy nghĩ mà vội vàng lắc đầu.
“Thì ra Tiểu Nghiễm ghét ba ba như thế!” Đông cố ý nói: “Vậy chú đành phải đuổi anh ta đi, hai người chúng ta cùng nhau ăn.”