Đông cúi đầu cười nói: “Tôi với anh ta làm còn chưa nhiều bằng anh đâu!” Nói xong ngẩng đầu nhìn Tự Phương, ánh mắt lấp lánh ánh sáng: “Anh chịu đựng một thời gian nữa, tôi thấy Cẩm thật sự yêu tôi, có lẽ không bao lâu nữa cả Hội Tam Hoàng cũng thuộc về chúng ta.”
“Một chút tôi cũng không muốn chờ!” Tay Tự Phương đang đặt ở eo Đông ôm chặt cậu mười phần chiếm hữu, bá đạo nói: “Rõ ràng em là của tôi.”
Đông cười nhẹ, cậu đối với sự chiếm hữu bá đạo của Tự Phương không có… Chút phản cảm nào, ngược lại còn vui vẻ: “Anh vẫn còn nhớ Chức Hương từng sinh một đứa con cho Cẩm không?”
“Nhớ.” Tự Phương đáp.
“Đứa con không ai cần kia giúp tôi một việc lớn rồi.” Khóe môi Đông hơi cong lên, trong toàn bộ đều là tính toán: “Tôi chỉ giả vờ tốt một chút với đứa nhỏ kia Cẩm đã ngu ngốc cảm động đến mức sắp khóc, tôi lại giở thêm vài thủ đoạn anh ta còn không một lòng với tôi sao, Hội Tam Hoàng kia đảo mắt một cái sẽ là vật trong tay tôi.”
Tự Phương cúi đầu hôn lên tóc Đông, vẫn lo lắng hỏi: “Em chắc chắn em không yêu anh ta? Em hứa mình tuyệt đối không yêu anh ta chứ?”
Đôi tay trên ngực Tự Phương chậm rãi di chuyển xuống dưới tìm bụng dưới của hắn vuốt ve, cậu vươn đầu lưỡi liếm lên đầu v* anh ta một chút sau đó giương mắt nhìn anh ta, khóe mắt đong đưa sắc tình, khàn giọng nỉ non: “… Có lẽ… Tự Phương có thể tìm được đáp án trên người tôi…”
“Yêu tinh! Em yêu tinh này…” Tự Phương gầm nhẹ một tiếng, xoay người đem Đông đặt dưới thân, màn hình lại là cảnh xuân kiều diễm…
Cẩm chưa bao giờ biết người kia có thể phóng đãng đến như vậy, tận trong mắt anh không còn chút độ ấm, giọt máu tươi từ kẽ tay nhỏ xuống.
Anh bình tĩnh tua lại đoạn phim một lần nữa, muốn thử chứng mình người thanh niên mê hoặc lòng người trên màn hình không phải là người hôm qua cùng cha con họ ăn cơm, buổi sáng thì chơi với Tiểu Nghiễm, tối đến sẽ cùng anh lăn trên giường.
Đáng tiếc, tua đi tua lại hơn mười lần anh vẫn không tìm ra điểm khác biệt nào… Muốn miễn cưỡng nói là điểm khác biệt, chỉ có thể nói ‘Đông’ này… Làm cho anh quá lạ lẫm…
Nhìn những hình ảnh không ngừng chạy trên màn hình, câu hỏi vừa rồi của Chức Hương như vang vọng lại… “Anh có biết tại sao Đông hận nhà họ Bạch Xuyên như vậy nhưng vẫn nói đỡ cho bọn họ không? Anh có biết tại sao anh ta mãi vẫn không chịu quay về nhà họ Cẩm không? Anh có biết khi không ở cùng anh thì anh ta ở với ai không? Làm gì với người đó?”…
Nỗi sợ chôn sâu trong lòng anh như vừa tìm được cách trỗi dậy, nhanh chóng lan tràn… Có lẽ Đông, hoàn toàn không hề yêu anh…
========Phân cách tuyến==========
Căn phòng cực kì quen thuộc nhưng cũng là căn phòng làm cậu chán ghét đến tận cùng, một cái giường, một cái giá sách, một cái bàn, một bàn máy tính, căn phòng nho nhỏ đã giam cầm cậu mười mấy năm tháng thanh xuân mà cậu không bao giờ muốn thấy một lần nữa… Vậy mà bây giờ đã trở lại…
Nhìn thấy Tự Phương mở cửa bước vào, Đông hoàn toàn không cảm thấy có gì kì quái vì cậu biết căn phòng này ở mỗi góc đều gắn camera quan sát, chỉ sợ cậu vừa mới mở mắt đã có người biết cậu tỉnh.
Chống người ngồi dậy, Đông lạnh lùng nhìn Tự Phương: “Dù anh có bắt tôi cũng vô dụng, không bao lâu nữa Cẩm sẽ tìm tới đây.”
“Cậu có biết cậu đã hôn mê bao lâu rồi không?” Tự Phương ngồi xuống bên giường, thong thả nói: “Đã ba ngày.”
Sao có thể như thế? Đông nhíu mày, coi như con chip theo dõi trên người cậu đã bị hủy nhưng Hội Tam Hoàng tìm một người cũng chẳng mất đến một ngày thời gian.
“Đông, cậu từ bỏ đi! Cẩm sẽ không tới cứu cậu.” Tự Phương thản nhiên nói.
“Không thể nào.” Đông trừng mắt nhìn Tự Phương, tự tin nói: “Dù Cẩm cho rằng tôi đã chết thì anh ấy cũng sẽ tìm xác của tôi để báo thù.”
“Nếu… Anh ta nghĩ rằng cậu yêu tôi, nếu… Anh ta nghĩ cậu vì cứu tập đoàn Bạch Xuyên mới đến gần anh ta, nếu… Anh ta nghĩ cậu có ý đồ với Hội Tam Hoàng với lợi dụng anh ta, hơn nữa còn tận mắt thấy cậu dây dưa với tôi trên giường, cậu nghĩ anh ta vẫn sẽ cứu cậu sao?”
Ba cái ‘nếu’ của hắn làm tim Đông trở nên hoảng loạn, nghe được câu cuối cùng cậu lập tức trừng mắt, ánh mắt tự tin đã biết mất không thấy: “Các người đã làm gì với tôi?”
” ‘Con rối’ và ‘một đêm hoan ái’.” Mặt Tự Phương hiện lên vẻ thương xót và đồng tình: ” Hai loại thuốc này chắc cũng chẳng xa lạ gì với cậu, hiệu quả thì không cần tôi phải nói nữa.”
Nghe những lời này của Tự Phương xong cả người Đông như chẳng còn sức lực, cậu ngã xuống giường, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt ngây ngốc thì thào: “Các người… Sao có thể đối xử với tôi như vậy?”
“Thật xin lỗi.” Tự Phương rũ mắt xuống không dám nhìn Đông: “Vì Kính Ngôn, tôi không thể không làm như thế.”
Mãi cho đến lúc này Đông mới bắt đầu khủng hoảng và sợ hãi, và mãi đến giờ phút này cậu mới hiểu tại sao cậu lại được sinh ra trên đời này, là vì Cẩm, vì tình yêu và sự kiên trì vượt xa những gì cậu từng nghĩ mà anh đã dành cho cậu… Nhưng bây giờ, tất cả đều mất đi…