Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!Cô cũng đã khóc đến mức mắt mũi tèm lem hết thế này rồi, Hạ Chấp Ngộ biết phải tiếp lời thế nào đây?
“Kể cả có phế thật thì anh cũng không thể nghĩ quẩn vậy chứ, lẽ nào không trị liệu được?” Không chỉ đôi mắt của cô đỏ ửng, mà đến cả cái mũi cũng đỏ.
“Chúng ta đến bệnh viện lớn nhất khám thử, nhất định có cách.”
Hạ Chấp Ngộ bối rối không biết phải đối mặt với bộ dạng này của cô thế nào, “Chị tôi cứ nói quá lên thế, em đừng sợ.”
“Đưa tay của anh đây cho em xem.”
Hạ Chấp Ngộ ngoan ngoãn đưa tay phải ra, Tống Tương Niệm nhìn vết thương trên mu bàn tay hắn, xoa nhẹ hai cái.
“Đau.” Hạ Chấp Ngộ cũng phải giả vờ một tí.
“Đau lắm hả?”
“Hơi động là sẽ đau.”
Trong mắt Tống Tương Niệm tràn ngập lo lắng, “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay em đưa anh đến bệnh viện nhé?”
Hạ Chấp Ngộ đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt cô, ngón cái giúp cô lau nước mắt.
“Em xem, không phải là hoàn toàn không thể động.”
Tống Tương Niệm nhìn khuôn mặt hắn càng lúc càng gần, cô lấy tay che miệng, ngón tay của Hạ Chấp Ngộ từ khóe mắt cô, từ từ đưa xuống đến bên khóe môi.
“Chỉ cần em lại rơi một giọt, tôi sẽ lại lau cho em.”
“Hạ Chấp Ngộ, thật ra em muốn nói, ngoài thêu ra anh vẫn có thể làm được rất nhiều thứ khác.”
“Đến cả giúp em lau sạch nước mắt cũng không làm được, tôi còn có thể làm gì đây?”
Hàng lông mi của Tống Tương Niệm khẽ run, nhìn đôi con ngươi ảm đạm của hắn, chầm chậm thả tay.
Ngón cái mang theo nước mắt của Hạ Chấp Ngộ lướt đến bên miệng Tống Tương Niệm, miết nhẹ môi cô.
Cánh môi của Tống Tương Niệm vẫn đang run, “Nhất định có thể hồi phục......”
Trước mắt tối đi, xúc cảm mềm mại đặt trên môi Tống Tương Niệm, cô theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng sau gáy đã bị tay phải của hắn đè lại.
Tống Tương Niệm chống tay trước ngực hắn muốn đẩy Hạ Chấp Ngộ ra, hắn bèn đưa tay trái, nhẹ nhàng như không khóa lại cổ tay cô.
“Anh lừa.......”
Tay phải hắn giữ sau gáy cô rõ ràng vừa mới dùng sức.
Hai người vừa tách nhau ra, Tống Tương Niệm tức giận quệt mạnh miệng, “Anh lừa em!”
“Tôi lừa em cái gì?”
“Không phải anh nói tay không thể động à?”
Khóe mắt Hạ Chấp Ngộ từ từ kéo ra, “Vậy không phải đúng như ý em hả? Lẽ nào em hi vọng tay tôi có chuyện thật?”
Tống Tương Niệm không cãi lại được, “Nhưng anh cũng không thể lừa em.”
“Vậy nếu tôi gọi điện thoại em sẽ nghe chứ? Lúc tôi muốn gặp em, có thể gặp em không?”
Cô quay mặt đi, giả câm giả điếc.
“Là chính miệng em nói, bảo tôi đừng có quấn lấy em nữa.” Lời này Hạ Chấp Ngộ nhớ rất rõ.
Tống Tương Niệm lí nhí giải thích, “Lúc đó mẹ đang ở bên cạnh, em chỉ có thể nói thế thôi.”
“Nên? Đây không phải ý của em?”
“Nếu tay anh đã không sao rồi thì em đi đây.”
Cô vừa xoay người, đã bị Hạ Chấp Ngộ ôm chặt, “Không dễ gì mới lừa được em đến đây, muốn đi đâu?”
“Đúng giờ mẹ sẽ gọi điện cho em đấy.”
Hạ Chấp Ngộ gác cằm lên hõm vai Tống Tương Niệm, “Thế thì tiện quá, tôi báo với mẹ nuôi luôn là chúng ta sẽ bắt đầu lại.”
“Không được, bây giờ mẹ nhất định sẽ không đồng ý, để em thuyết phục bà ấy dần đã.”
“Vậy tôi nghe lời em, nhưng lúc tôi muốn gặp em thì có thể gặp không?”
Bên cổ Tống Tương Niệm vừa buồn vừa ngứa, “Anh gọi điện cho em là được.”
“Bây giờ tôi là gì của em?”
Hạ Chấp Ngộ sẽ không dễ dàng thả cho cô đi, Tống Tương Niệm giả ngốc, “Là cái gì? Chủ thuê cũ hả? Hình như còn rất nhiều việc chưa làm xong nhỉ?”
“Không trả được, hoặc là em để bản thân lại thế chấp.” Hạ Chấp Ngộ siết chặt eo cô, “Nhớ cho kỹ, bây giờ tôi là bạn trai của em.”
Cô gái này vẫn xem như dễ dụ, mà hắn cũng đang nói thật thôi.
Bên tai Tống Tương Niệm đỏ ửng, hắn không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ, hơi nóng truyền sang cả môi hắn.
“Không thích gọi bạn trai hả? À, hình như tôi thấy người trẻ bây giờ đều gọi bạn trai mình là...... chồng, đúng không?”
“Hạ Chấp Ngộ!” Tống Tương Niệm cũng không ngờ phòng tuyến tâm lý của mình kém như vậy, chỉ có một chữ này mà trong thoáng chốc đã khiến cô lâng lâng không tả được.
Tu Ngọc Mẫn đúng giờ gọi đến, Tống Tương Niệm vội ra hiệu cho Hạ Chấp Ngộ im lặng.
“Vâng, mẹ.”
“Bé cưng, bên con kết thúc chưa?”
“Vâng, xong hết rồi ạ.”
Tu Ngọc Mẫn nói, “Vậy mẹ đến đón con, chúng ta đi mua sắm.”
“Không cần đâu ạ, con cũng đang trên đường về rồi.”
“Đi đến đâu?”
Tống Tương Niệm không giỏi nói dối, nhưng vẫn miễn cưỡng bịa ra được một cái tên trạm tàu điện ngầm.
“Thế con đi thẳng đến trung tâm Tô Châu thì xuống nhé, mẹ ở đây chờ con.”
Hạ Chấp Ngộ thưởng thức dáng vẻ đảo mắt lia lịa của Tống Tương Niệm, thật sự rất buồn cười.
Hắn cúi người, nhân lúc cô không kịp phản ứng hôn chụt một cái lên má cô.