Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 40: 40: Vết Thương Lòng





Chương 41: Vết thương lòng
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hạ Chấp Ngộ ăn tối xong thì về, Tống Tương Niệm lấy lồng màn đậy lên chỗ cơm và đồ ăn thừa, sau đó về nhà tắm giặt chỗ quần áo còn lại, phơi phóng xong xuôi.
Cô mang áo khoác của Hạ Chấp Ngộ đi xuống dưới tầng, trên áo giống như vẫn còn lưu lại mùi hương của hắn.

Tiểu khu chỉ có vài bóng đèn nhưng đều đã bị cháy, không có ai thay, Tống Tương Niệm cô đơn lẻ bóng đi về phía trước.
Mới đi chưa được vài bước, đột nhiên có mấy giọt mưa rơi xuống, Tống Tương Niệm tăng nhanh bước chân đi về phía trước.

Mưa không lớn, cảm giác chỉ như có hơi nước lành lạnh phả lên mặt, nhưng hạt mưa bụi cũng rất dày, Tống Tương Niệm không dám chủ quan, bước nhanh hơn.
Đối diện tiểu khu cách hơn năm mươi mét có hai cửa tiệm giặt là.
Một cửa tiệm với mặt tiền rộng rãi khí phái, một cửa tiệm trước cửa để lung tung đồ này nọ, trên cửa dán đầy những tấm áp phích giảm giá.
Tống Tương Niệm sờ chiếc áo trong tay, sau đó kiên định bước vào cửa tiệm lớn kia.
"Xin chào, tôi muốn giặt một chiếc áo khoác."
Nhân viên tiệm cầm áo xem xét, lại nhìn thêm mấy cái, "Thấp nhất ba trăm tám."
Tống Tương Niệm không ngờ lại đắt thế, "Có thể giảm thêm chút không?"
"Chiếc áo này của chị còn đắt hơn nhiều đó!"
Dù sao đối phương cũng không thích nhận những mặt hàng xa xỉ phẩm này, cô ấy đặt chiếc áo của cô lên mặt quầy, tiếp lấy một chiếc khác.

"Bốn mươi."
Sớm biết cô đã không để Hạ Chấp Ngộ lấy nó mặc cho mình, Tống Tương Niệm tiếc tiền, nhưng sợ kì kèo quá người ta lại giặt hỏng áo của cô luôn.
"Được rồi, giặt giúp tôi."
"Viết đơn đi."
Tống Tương Niệm từ trong tiệm giặt là đi ra, cầm tờ đơn gấp bốn rồi nhét vào ví.
Tóc đã dính phải ít nước mưa, Tống Tương Niệm hơi dừng lại, chậm rãi ngửa mặt.

Tuyên Tịnh tuy độc mồm độc miệng, nhưng cô ta nói lời nào cũng đúng cả, đều nhằm ngay điểm yếu nhất của cô mà đâm chọc.
Mưa bụi đọng trên hàng mi dài của Tống Tương Niệm, lại giống như là nước mắt.
Không chỉ có cô hiểu rõ, người ngoài cũng đều có thể nhìn ra được cô không xứng với Hạ Chấp Ngộ.
Có người vội vã chạy về nhà tránh mưa, không cẩn thận va trúng Tống Tương Niệm, đối phương chỉ kịp nói một câu xin lỗi rồi lại nhanh chóng chạy đi mất.
Ở con đường đối diện, Hạ Chấp Ngộ cầm ô muốn đi qua, thế nhưng mới chỉ bước được hai bước đã dừng lại.
Hắn biết cô gái nhỏ này rất nhạy cảm, cũng không muốn sự xuất hiện của mình khiến cô phải miễn cưỡng tươi cười, ngọt ngào gọi hắn một tiếng tiểu Hạ tiên sinh.
Tống gia dường như không có người quen họ hàng gì cả, nhà họ xảy ra chuyện lớn như vậy, vẫn chỉ có một mình Tống Tương Niệm chạy ngược chạy xuôi.
Hai người cách một con đường một trước một sau đi về phía trước, Hạ Chấp Ngộ nhìn cô đi vào tới tiểu khu mới quay lại ngồi về xe.
Bác sĩ cũng có thể có bệnh, cũng cần được trị liệu, trong lòng Tống Tương Niệm có một vết sẹo rất lớn, thế nhưng cô không thể tự mình chữa lành nó được.
Cô về đến nhà, ánh mắt không kiềm chế được lại nhìn chỗ thức ăn trên bàn, hóa ra cảm giác được người khác quan tâm tốt đẹp đến vậy.

Tống Tương Niệm đã làm ở Ngự Hồ Loan được một thời gian khá dài, Hạ Chấp Ngộ đứng trước cửa phòng thay đồ, nhìn bóng dáng bận rộn của cô.
"Nếu nơi này được sắp xếp đâu vào đấy rồi, vậy sau này em còn tới nữa không?"
"Đương nhiên là có," Tống Tương Niệm đặt chồng quần áo vào một ngăn tủ, "Nhưng tính tới khả năng phá hoại của tiểu Hạ tiên sinh đây, tôi cảm thấy mình vẫn phải tới mỗi ngày."
"Vậy em cứ dọn đi, tôi không phá nữa, nhưng em nói lời phải giữ lời."
"Thật sao?"
"Mất bao lâu?"
"Đến tối là xong rồi."
Tống Tương Niệm đẩy Hạ Chấp Ngộ ra ngoài, "Trước hết anh đừng vào, không được nhìn trộm, đến lúc xong sẽ cho anh bất ngờ."
Hạ Chấp Ngộ tùy cô, xoay người đi vào phòng làm việc, thẳng đến buổi tối Tống Tương Niệm mới từ trong phòng thay đồ đi ra.
"Tiểu Hạ tiên sinh." Cô đứng trước cửa gọi hắn.
Hạ Chấp Ngộ từ trong phòng đi ra, Tống Tương Niệm muốn để cho hắn tự mở cửa đi vào, bèn đứng sau lưng hắn.
Hạ Chấp Ngộ không vào luôn mà đứng ở cửa.

"Những lúc như thế này không phải em nên che mắt tôi sao?"
"Xem ra anh cũng xem không ít phim ngôn tình đâu nhỉ."
Giọng nói của Tống Tương Niệm mang theo ý cười, nhưng vẫn chiều theo ý hắn.
Cô thấp hơn hắn cả một cái đầu, chỉ có thể nhón chân, hai tay lướt qua thái dương của hắn tìm được vị trí đôi mắt, bịt nó lại.
"Được rồi, đi về phía trước."
Hạ Chấp Ngộ đi rất chậm, muốn trân trọng khoảnh khắc này với Tống Tương Niệm, nhưng cô đi phía sau lại hơi chật vật, không may giẫm cả lên chân hắn.

"Cẩn thận." Hạ Chấp Ngộ cảm giác được cô loạng choạng ngã sang bên cạnh, vội đưa tay ôm cô kéo về.
Bàn tay hắn bám trên eo Tống Tương Niệm, vị trí đó lập tức như có một ngọn lửa nhỏ, Tống Tương Niệm giật mình, bàn tay che mắt hắn thả xuống.
Cửa phòng thay đồ mở ra, trước mắt hiện ra một màu trắng thuần tinh khiết, phương thức sắp xếp của Tống Tương Niệm không quá máy móc rập khuôn kiểu gấp gọn rồi bỏ vào, mà ở đây mỗi một món đồ sẽ có vị trí dành riêng cho nó, phân loại tỉ mỉ, có cảm giác ấm áp vốn nên có của một ngôi nhà.
Tống Tương Niệm thật ra không quá tự tin với bài trí của bản thân, cô sợ đột ngột thay đổi như vậy Hạ Chấp Ngộ sẽ không tiếp nhận được, ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của hắn.
"Không khen tôi được một câu sao?" Tống Tương Niệm thò cái đầu nhỏ về phía trước, đối diện với khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc của Hạ Chấp Ngộ.
Hắn vẫn không nói một câu, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm khung cảnh trước mặt.
Tống Tương Niệm nhịn muốn nội thương, cô vốn đã tìm được điểm đột phá, muốn thử nghiệm, tuy cuối cùng không được thành công cho lắm nhưng vẫn muốn cho Hạ Chấp Ngộ xem qua công sức lao động của mình.
Cạnh cửa sổ đặt một bình hoa nhài, gió ngoài cửa thổi vào mang theo hương thơm nhè nhẹ bay lượn khắp căn phòng.

Tống Tương Niệm đưa tay ra trước mặt Hạ Chấp Ngộ, xua xua mấy cái.
"Không thích hả? Vậy tôi đưa nó về nguyên trạng là được rồi."
Dứt lời bèn xoay người, cổ tay lại bị bắt lấy, Hạ Chấp Ngộ chỉ dùng chút lực đã có thể kéo cô đứng về đối diện với mình.
Ai nói hắn không thích chứ.
Hạ Chấp Ngộ chưa từng có được thứ cảm giác thanh thản nhẹ nhàng như vậy trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời mình, u nhọt qua từng ấy thời gian tưởng chừng đã mọc sâu bén rễ, mỗi khi tấy lên lại dày vò hắn sống đi chết lại hiện tại bỗng như gặp đúng thuốc, đau đớn cùng cực trôi qua, vẫn còn thứ gì đó tiếp tục ở lại chầm chậm chữa trị vỗ về hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.