Nhạc Tri Thời vẫn luôn lo lắng cho vết thương trên tay Tống Dục, sau khi về nhà nghỉ ngơi hai ngày, cậu đưa anh tới bệnh viện kiểm tra.
Bệnh viện đông nghịt người, Nhạc Tri Thời đứng bên tay phải Tống Dục, bảo vệ anh, sợ anh bị người ta đụng vào. Ba hôm trước cậu đặt lịch hẹn trên mạng, đăng ký với một chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng nên người xếp hàng chờ khám khá đông. Nhạc Tri Thời nắm tay trái Tống Dục dẫn anh đi, cậu tìm một cái ghế trống ở ngoài cùng bên trái của khu vực chờ.
“Ngồi đi anh.” Nhạc Tri Thời chỉ vào cái ghế rồi nói với Tống Dục.
Tống Dục không muốn ngồi, thản nhiên bảo: “Em ngồi đi, anh muốn đứng.”
Nhưng anh chưa kịp tỏ ra ngầu quá lâu, đã bị Nhạc Tri Thời ấn xuống ghế, “Anh là người bệnh.”
Nhạc Tri Thời đứng bên cạnh anh, nhìn con số trên màn hình cách đó không xa, cậu nheo mắt nói với Tống Dục như người lớn, “Bọn mình còn phải chờ hai người nữa.”
“Ừm.” Tống Dục ngoắc ngón tay Nhạc Tri Thời, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu, sau đó thuận thế kéo về phía mình, động tác không lớn. Sau vài lần như thế, Nhạc Tri Thời cho rằng anh đang muốn mình lại gần hơn một chút.
“Gần lắm rồi mà.” Nhạc Tri Thời tựa sát bên vai Tống Dục, cúi đầu nói nhỏ với anh.
Tống Dục ngẩng đầu không nói gì, bàn tay đang nắm tay cậu buông ra, vỗ nhẹ vào đầu gối của mình, còn nhướng mày ra hiệu cho cậu ngồi lên.
Ở đây toàn là người, Nhạc Tri Thời lắc đầu rất nhẹ, vành tai đỏ bừng, thì thầm bảo không được đâu.
Tống Dục lại nghiêm túc nói: “Được tất, chân anh rất thoải mái.”
Nghe câu này, Nhạc Tri Thời bối rối che miệng anh, xấu hổ xem như chẳng nghe thấy gì. Đúng lúc dãy số trên màn hình chợt thay đổi, cánh cửa phòng khám mở ra, một nữ sinh mặc đồng phục mùa đông dày cộp của trường trung học gần đó được một chàng trai đỡ lấy, nhảy từng bước ra ngoài, chắc là bị đau chân, mắt cá chân được nâng lên hơi sưng, quấn đầy bông vải.
Nam sinh kia mang hai cái túi sách trên người, trong tay còn cầm tấm phim chụp X-quang.
“Bây giờ vẫn đang học sao?” Nhạc Tri Thời buông tay, vừa nhìn bọn họ nói chuyện vừa nhéo ngón tay Tống Dục, trong miệng lẩm bẩm: “Lớp mười hai nhỉ, vất vả thật đấy.”
Tống Dục không nói gì, tựa đầu vào eo Nhạc Tri Thời.
Eo Nhạc Tri Thời rất mềm, hai tay cũng mềm mại áp lên mặt Tống Dục, cậu cúi đầu nhẹ giọng gọi, “Ngủ không ngon à anh?”
Cậu có thể cảm nhận được Tống Dục ngủ không ngon cả đêm, có lẽ do tay anh đau, cánh tay cố định nên không thể xoay người nên luôn nằm ngửa. Suốt đêm Nhạc Tri Thời cứ ôm cánh tay không bị thương của anh, kề sát anh mà ngủ, vì lo lắng nên cũng ngủ không sâu, mới sớm đã dậy.
Tống Dục bảo không có.
Nhạc Tri Thời cho tay vào túi lấy viên kẹo sữa vị dứa, bóc lớp giấy gói kẹo màu vàng kem, đưa viên kẹo bên trong tới bên miệng Tống Dục, giục anh ăn bằng giọng dỗ trẻ con, “Cái này ăn ngon lắm.”
Thấy Tống Dục cau mày hơi ghét bỏ, Nhạc Tri Thời rất đau lòng: “Em cố tình mang cho anh, vì phải đi khám đấy.”
Cuối cùng Tống Dục vẫn ăn kẹo, sau đó hỏi cậu: “Tại sao đi khám phải mang kẹo?”
“Vì trước kia anh cũng thế mà.”
Hồi còn bé, Nhạc Tri Thời rất ghét đi khám, mỗi lần đến bệnh viện là sợ quéo, do lần nào cũng bị chích thuốc nên khi ngồi xuống thấy bác sĩ là cậu khóc thét lên ngay.
Lúc đó Tống Dục chưa lớn, anh móc ra vài cục kẹo nhét vào tay cậu, cố ý bảo: “Anh không biết nó đâu ra, anh ghét ăn kẹo nhất nên cho em đấy. Ăn kẹo xong đừng khóc nữa.”
Từ đó bé Thời Thời bắt đầu dễ dàng chấp nhận chuyện khám bệnh hơn, sau này cũng hình thành thói quen, trước khi vào bệnh viện sẽ đáng thương năn nỉ Tống Dục cho mình cục kẹo.
Mà kể ra cũng lạ, Nhạc Tri Thời không ăn kẹo mà Lâm Dung mang theo, chỉ muốn cục kẹo trong tay Tống Dục. Có lần anh quên mang, trong lúc ba mẹ đợi Nhạc Tri Thời, anh lặng lẽ đến siêu thị nhỏ bên ngoài bệnh viện mua. Ở đó không có nhiều loại kẹo sữa ngon, Tống Dục đành phải mua một gói kẹo cứng toàn vị trái cây, bé Thời Thời vẫn ăn rất vui vẻ.
“Đó là vì hồi bé em bị bệnh, thật sự quá đáng yêu.” Tống Dục giả vờ tỏ ra phiền não, “Anh cũng hết cách.”
Nhưng Nhạc Tri Thời không bối rối vì vẻ phiền não của anh, nhớ về chuyện lúc nhỏ là tâm trạng cậu lại vui vẻ, vươn tay sờ tóc Tống Dục, không khác gì hành động xoa lông mèo khi vui.
Hai bệnh nhân đang đợi ở hàng ghế trước đứng dậy rời đi, cặp đôi học sinh cấp ba ngồi xuống ngay phía chéo trước mặt Nhạc Tri Thời và Tống Dục. Giọng cô gái rất ngọt ngào, tựa vào vai bạn trai như đang làm nũng.
Thỉnh thoảng Nhạc Tri Thời lại lia mắt qua bên kia, cậu thấy như thế không ổn, lại nhìn về phía Tống Dục thì thầm hỏi: “Đây là yêu sớm ạ?”
“Em nghĩ sao?” Tống Dục hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu.
“Cũng được ạ…” Nhạc Tri Thời khoác tay lên cổ anh, nghịch sợi dây treo màu trắng, mắt lại ngó sang bên kia.
Bỗng nghe Tống Dục lên tiếng, cậu đảo mắt đi.
“Em đã khiến anh mất cơ hội trải nghiệm yêu sớm.” Tống Dục nói không chút xấu hổ, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, thấy Nhạc Tri Thời trợn tròn hai mắt còn nói tiếp: “Nếu không thì muốn sớm bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Nhạc Tri Thời bị anh nói mà đỏ mặt, lúng túng phản bác, “… Cũng đâu sớm quá.”
“Thật sao?” Tống Dục nhướng mày, “Từ hồi mẫu giáo, em đã muốn làm chị dâu của mình rồi.”
Khi lịch sử đen xuất hiện, Nhạc Tri Thời vô thức che miệng anh lần nữa. Tống Dục mất quyền lên tiếng hôn lòng bàn tay Nhạc Tri Thời hai cái, Nhạc Tri Thời xấu hổ rút tay về, anh lại bắt được tay cậu, cúi đầu hôn lên cổ tay cậu, sau đó giữ không cho cậu rời đi.
Chỉ là hôn hai lần, nhịp tim của Nhạc Tri Thời đã trở nên bất thường, cậu cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình bằng cách quan sát người khác, nhìn đôi bạn trẻ học cấp ba, thấy cô gái ngẩng đầu nói với bạn trai bằng giọng rất đáng yêu, “Chồng ơi, chút nữa em muốn ăn kem ly.”
Nhạc Tri Thời hoảng đến trố mắt. Như thể đoán được cậu sẽ ngạc nhiên, Tống Dục cố tình nhìn cậu, nở nụ cười nhạt chế giễu, “Vẻ mặt của em như vậy là sao?”
Ở đây không có gương nên Nhạc Tri Thời cũng không biết bây giờ mình đang trưng vẻ mặt gì, cậu vươn tay sờ mặt, sau đó ngồi xổm bên đầu gối Tống Dục, nhỏ giọng nói với anh: “Cô bé vừa gọi cậu kia là chồng ơi…”
Cậu còn tưởng Tống Dục không nghe thấy.
Tống Dục tỏ ra rất bình tĩnh, “Ừm.”
“Cô bé còn nhỏ mà.” Nhạc Tri Thời mở to mắt, ánh mắt ngây thơ.
Em cũng chưa đến hai mươi.
“Không phải chỉ có kết hôn mới được gọi chồng.” Tống Dục nói với cậu, “Đó là một cách gọi thân mật thôi.” Vốn dĩ anh muốn nói “Giống như em gọi ‘anh trai’ vậy”, nhưng nghĩ lại, Nhạc Tri Thời gọi anh trai là vì thật sự xem anh là anh trai.
Nhạc Tri Thời lẩm bẩm ‘thôi được rồi’, tựa cằm lên đầu gối Tống Dục quan sát chàng trai kia, quả nhiên, cậu ta tỏ ra rất ngại ngùng, tai và cổ đỏ bừng nhưng trông rất vui vẻ.
Số trên màn hình hiển thị thay đổi, y tá đứng ở cửa phòng điều trị đọc số: “Số 29 có ở đây không?”
Nhạc Tri Thời lập tức đứng dậy, “Có ạ.”
Điều khiến cậu thấy may mắn là vết thương của Tống Dục không nghiêm trọng như cậu nghĩ. Cũng giống hồi lớp mười hai Tống Dục bị thương ở cổ tay, Nhạc Tri Thời đã tìm kiếm rất nhiều thông tin về gãy xương trên mạng, càng đọc càng sợ, gần như ngủ không yên. Giờ phút này, cậu như một người giám hộ hợp pháp, đứng bên cạnh Tống Dục, liên tục hỏi bác sĩ rất nhiều câu hỏi khiến Tống Dục không có cơ hội xen vào. Nghe chuyên gia nói chăm sóc ba tháng là ổn, Nhạc Tri Thời mới yên lòng, liên tục nói cảm ơn.
Cậu dẫn Tống Dục đi lấy thuốc, lúc xếp hàng còn bảo Tống Dục đứng xa ra, sợ người tới người lui chen phải anh, tự đi xếp hàng một mình. Hai người nhìn nhau từ xa, Nhạc Tri Thời dùng động tác cơ thể hơi kỳ lạ để trao đổi với Tống Dục, trông ngốc phải biết.
“Hai tuần sau, bọn mình phải đến tái khám.” Nhạc Tri Thời dẫn Tống Dục ra khỏi bệnh viện, cuối năm nên trời chuyển lạnh. Cậu gọi xe, đứng đợi bên đường một lúc mà hắt hơi ba cái liên tục, bị Tống Dục kéo vào lòng ủ ấm.
Ngồi trên băng ghế sau, Nhạc Tri Thời nghiêm túc xem phim chụp X-quang của Tống Dục, “Xương anh mỏng ghê.” Nói xong, cậu đau lòng sờ lên vết nứt rồi lại sờ lên bàn tay băng bó thạch cao của Tống Dục, nhỏ giọng cầu nguyện như làm phép, “Mau lành nha.”
Tống Dục thấy cậu đáng yêu, bèn cúi xuống hôn đỉnh đầu Nhạc Tri Thời.
Nhạc Tri Thời thấy thạch cao của anh có màu trắng, rất thích hợp để vẽ chút gì lên đó. Bỗng cậu nghe Tống Dục nói, “Giáo sư Hà tạm ngừng không cử anh ra ngoài tác nghiệp trong nửa năm.”
“Nửa năm ạ?” Nhạc Tri Thời nhẹ giọng nói, “Lâu quá.”
“Ừm, anh tranh thủ lúc này để đăng nhiều luận văn hơn. Ông ấy còn nói tháng sau sẽ thay xe đo vẽ bản đồ có hiệu quả chống va đập tốt hơn, có khu vực dành riêng để đặt dụng cụ, giảm khả năng bị thương.”
“Vậy là tốt rồi.” Nhạc Tri Thời tựa đầu trên vai Tống Dục, cảm giác tài xế liếc mắt nhìn mình từ kính chiếu hậu nhưng cậu không quan tâm.
“Khi thực sự tham gia vào công việc đo vẽ bản đồ khẩn cấp, cấp độ của các biện pháp an toàn rất cao.” Tống Dục giải thích, “Lần này là gặp sự cố không chuẩn bị trước. Lúc trước giáo sư Hà làm việc đều chạy tới sau tai nạn, rủi ro tương đối thấp, hơn nữa vốn là điều khiển máy bay không người lái trong phương tiện trắc khống*.
(*Phương tiện quan sát, đo lường và điều khiển tên lửa: Missile test control vehicle.)
Nghe Tống Dục giải thích nhiều như vậy, Nhạc Tri Thời không khỏi hơi đau lòng, đã nhiều ngày trôi qua, Tống Dục vẫn cố tình hay vô ý giải thích với cậu, nói cho cậu biết công việc này thực ra không nguy hiểm như cậu nghĩ.
“Em biết, lần này đúng là rất đột ngột, các anh còn chưa chuẩn bị đã ra chiến trường, may là không nguy hiểm.” Nhạc Tri Thời rất ỷ lại dựa vào người anh, “Tống Dục, em không còn sợ nữa.”
“Thật hửm?”
“Vâng, con người luôn phải trưởng thành.” Nhạc Tri Thời cười cười, “Vả lại em biết anh sẽ chăm sóc tốt bản thân vì em.”
Tống Dục cũng nở nụ cười rất nhạt, anh hứa “Được”, nói với Nhạc Tri Thời: “Em không cần trưởng thành trước mặt anh.”
Đây là một suy nghĩ rất viển vông, nhưng Tống Dục thật sự nghĩ như vậy. Anh hy vọng trước mặt mình, Nhạc Tri Thời sẽ luôn thẳng thắn, trẻ con, muốn gì thì đòi nấy, luôn lệ thuộc vào anh, dù chăm sóc lẫn nhau, anh cũng muốn để Nhạc Tri Thời mãi mãi là bé con vờ làm người lớn, vụng về lại đáng yêu với sự chăm sóc của mình.
Sự bất lực và khó khăn của người lớn không có nơi để trút bỏ, Tống Dục chỉ muốn là chốn che chở cho sự ngây thơ của Nhạc Tri Thời, để cậu có thể tựa trong vòng tay mình, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười.
Về đến nhà, bọn họ mới phát hiện tờ giấy nhắn trên tủ ở huyền quan mà Lâm Dung để lại.
[Mọi người đi dự tiệc sinh nhật chị em của mẹ, không về đâu.]
Tống Dục không khỏi phàn nàn, “Lớn tuổi thế mà vẫn còn chị em.”
Nhạc Tri Thời nghĩ bụng, vì được chú Tống nuông chiều nên dì Dung mới luôn như một cô bé. Mặc dù cậu cũng muốn được Tống Dục yêu chiều nhưng bây giờ không được, Tông Dục đang là người bệnh.
“Anh ơi, để em đi nấu cơm.”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của cậu, áo khoác bị cởi ra vứt trên sofa, Tống Dục đi về phía cậu dò hỏi, “Em chắc chứ?”
Anh có một loại dự cảm không tốt lắm, dù Nhạc Tri Thời khéo tay nhưng không có thiên phú trong lĩnh vực nấu nướng, hơn nữa vì có Lâm Dung và Tống Dục nên cậu cũng chưa bao giờ ra tay, chỉ số kinh nghiệm cơ bản là con số không.
“Chắc ạ.” Nhạc Tri Thời khẳng định chắc chắn, mặc tạp dề cho mình, thấy trong bếp còn có nồi canh xương sườn ngó sen đã được Lâm Dung hầm xong, vẫn còn nóng, thế là cậu hỏi Tống Dục trong phòng ăn, “Chiên thêm một quả trứng gà cho anh được không?”
Tống Dục muốn thuyết phục cậu đừng làm, nhưng Nhạc Tri Thời đã nhanh hơn một bước đập trứng, quay lưng về phía anh kêu khẽ một tiếng, sau đó cầm đũa gắp thứ gì đó ra khỏi bát sứ đựng trứng gà.
Tám phần mười là đập vỏ trứng gà vào rồi, Tống Dục nghĩ thầm.
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.” Nhạc Tri Thời lẩm bẩm, dùng đũa khuấy đều trứng gà. Tống Dục muốn vào giúp nhưng bị cậu dứt khoát từ chối, “Anh ngồi đi, uống anh xương hầm trước đã.”
Phòng bếp theo kiểu nửa mở, dù Tống Dục không vào thì vẫn có thể nhìn thấy động tĩnh của Nhạc Tri Thời.
Cảm giác vấn đề vốn không lớn, dường như đã lớn hơn rồi. Nhạc Tri Thời tắt lửa xoay lưng về phía Tống Dục, đứng trước bồn rửa lúc lâu, sau một hồi đấu tranh tâm lý, cậu quay lại nhìn Tống Dục, “Hay là hôm nay không ăn trứng…”
“Bưng ra.” Tống Dục nói.
Nhạc Tri Thời dạ nhỏ, cực kỳ miễn cưỡng đặt quả trứng vừa cháy vừa nát do mình chiên lên bàn ăn, hơn ai hết, cậu biết Tống Dục là người kén ăn nhất, đôi khi dì Dung nấu ăn anh còn bắt bẻ, nếu có gừng mà anh không thích trong món nào đó, anh sẽ không động đũa.
“Anh đừng ăn cái này,” Nhạc Tri Thời chột dạ gắp thêm cho anh vài miếng sườn trong nồi đất, “Ăn chút xương dì Dung hầm đi, ăn gì bổ nấy.”
Nhưng Tống Dục vẫn bình tĩnh gắp một miếng trứng chiên lên, nếm thử.
Anh càng bình tĩnh bao nhiêu thì Nhạc Tri Thời càng thấp thỏm bấy nhiêu, “Anh…”
“Vẫn ổn.” Tống Dục lại ăn thêm miếng nữa, “Hương vị ổn hơn vẻ ngoài.”
Nhạc Tri Thời không tự tin lắm, cậu cầm đũa lên thử một miếng, sau đó cắm đầu ăn canh không ăn miếng trứng nào nữa. Chắc là cậu xui xẻo, tình cờ ăn phải vỏ trứng vẫn chưa vớt ra hết.
Nguyên một đĩa trứng chiên cuối cùng đều bị Tống Dục ăn hết, anh còn viện cớ trùng hợp hôm nay anh muốn ăn trứng gà.
Nhạc Tri Thời thấy cái trùng hợp của anh sao mà lạ quá, thế là cậu chán nản thu dọn bát đĩa, đứng bên bồn rửa mở nước, “Sau này em sẽ không nấu nữa.”
Tống Dục dựa vào người cậu, vén tóc Nhạc Tri Thời lên hôn bên má cậu, giọng trầm thấp nhưng mềm mại, “Anh ăn xong rồi.”
Câu này có chút ý tranh công, ngược lại khơi dậy lòng tự trọng nho nhỏ của Nhạc Tri Thời, cậu quay đầu nhìn mặt Tống Dục chăm chú, “Quả nhiên ý anh là thấy không ngon.”
“Ăn ngon”. Tống Dục trả lời không chút do dự, mặt không đổi sắc, nói gì cũng như thật, anh liếc môi dưới mềm mại của Nhạc Tri Thời, “Không nấu thật à?”
“Ừm.” Nhạc Tri Thời gật đầu.
“Nấu đi.” Tống Dục nói khẽ, như đang dỗ dành, “Chỉ nấu cho anh ăn.”
Nhạc Tri Thời do dự hai giây, cậu không bao giờ từ chối được Tống Dục, đành phải rũ mắt, trông rất ngoan, “Được ạ.”
Như cảm thấy câu trả lời của mình có vẻ hơi qua loa, Nhạc Tri Thời quay sang chỗ khác lấy một cái bát, nghiêm túc nói: “Chờ sau này em học thật, tốt rồi sẽ thường xuyên nấu ăn cho anh.”
Rõ ràng Tống Dục chỉ có một tay nhưng vẫn lấy chiếc bát đầy bọt đã được Nhạc Tri Thời rửa, đặt nó dưới vòi nước rồi rửa sạch.
“Cũng không cần học tốt hơn.” Giọng điệu anh nghe rất tùy ý và thoải mái, như thể mình là người không xoi mói nhất trên thế giới, “Bây giờ là tốt rồi.”
“Yêu cầu của anh với em thấp ghê á.” Nhạc Tri Thời mỉm cười rửa sạch cái đĩa cuối cùng, ánh nắng bên ngoài cửa sổ phòng bếp xuyên qua tầng mây, hắt lên hàng mi cậu khiến nó thành màu sáng hơi mờ.
“Không phải.” Tống Dục xối nước lên đĩa giúp cậu, đặt trên mặt bàn, “Là vì em đã rất tốt rồi.”
Nhạc Tri Thời hôn lên má anh tỏ ý cảm ơn, vì ở bên Tống Dục, cậu chưa bao giờ cảm thấy mình không tốt, một khi sinh ra ngọn lửa ảm đạm này, Tống Dục sẽ thẳng tay dập ngay.
“Em dọn dẹp đã, anh ngồi lên sofa trước đi, bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Mặc cho Nhạc Tri Thời có nói thế nào, Tống Dục vẫn không rời đi, anh đứng đó, rất phối hợp hỏi cậu cần khăn tay hay là khăn lau bếp, sau đó lấy bừa một cái, chiếc nhẫn trên tay lóe lên ánh kim loại sáng bóng dưới ánh mặt trời.
Có một chớp mắt, Nhạc Tri Thời sinh ra ảo giác rằng họ rất giống một cặp vợ chồng mới cưới, nhưng một giây sau, ý tưởng kỳ lạ này đã bị cậu gạt bỏ.
Ngày nghỉ thảnh thơi, hai người ngồi trên sofa xem phim. Nhạc Tri Thời đắp cho Tống Dục một chiếc chăn lông dày. Ánh mặt trời buổi trưa mùa đông khiến người ta mơ màng, tựa vào vai Tống Dục, Nhạc Tri Thời dần buồn ngủ nhưng không hiểu sao cậu nhạy bén nhận ra nhịp thở của Tống Dục không ổn. Cậu ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy anh đang cau mày, môi hơi mím lại, khóe miệng nhếch lên.
Tống Dục lắc đầu bảo cậu cứ dựa tiếp đi. Nhưng Nhạc Tri Thời không chịu, cậu vươn tay sờ lên mặt Tống Dục, “Làm sao bây giờ? Anh muốn uống thuốc giảm đau không?”
Cậu thuộc phái hành động, trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩa này thì cơ thể đã lập tức hành động, Tống Dục giơ tay giữ cậu, “Không cần, quay lại đi.” Tay anh giữ trên eo Nhạc Tri Thời, gió luồn vào vạt áo theo động tác của anh khiến lỗ chân lông Nhạc Tri Thời khẽ run lên.
“Uống thuốc giảm đau nhiều cũng không tốt.” Nhạc Tri Thời bắt đầu tự thuyết phục mình, nhích gần Tống Dục thêm chút, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người anh, tiếp theo là hơi nóng của anh truyền đến cách không khí và cả nhiệt độ của lòng bàn tay đang vuốt ve làn da sau lưng mình.
Tống Dục lơ đãng nhìn cậu, lông mày vẫn hơi cau lại, ánh mắt di chuyển từ đôi mắt xuống môi cậu, “Làm vài chuyện để phân tâm, chắc là có thể giảm các triệu chứng.”
Nhạc Tri Thời gần như hôn lên ngay giây tiếp theo, sự thận trọng của cậu mãi mãi không thể chống lại sự thẳng thắn và hồn nhiên trong xương tủy, nhưng biết Tống Dục bị thương nên động tác của cậu rất nhẹ, bàn tay đỡ má Tống Dục như đang nâng một món đồ sứ vô cùng quý giá, dù Tống Dục chỉ có một tay cũng có thể làm rối loạn nhịp thở của cậu.
Cậu mềm như vũng nước mùa hè dưới ánh nắng mùa đông, lấp lánh ánh sáng trong vòng tay Tống Dục. Từng nụ hôn rơi chồng lên nhau, cuốn theo tiếng thở vào giấc mơ càng sâu lắng và ngọt ngào hơn. Ướt át, mềm mại như sự giao hợp của hai con cá, hơi thở ấm áp hòa vào nhau.
Nhạc Tri Thời hiếm khi giữ quyền chủ động, cậu thấy mới lạ như một đứa trẻ. Các tế bào thần kinh nhạy cảm phóng chất dẫn truyền thần kinh, nổi lơ lửng, thúc đẩy sản sinh niềm vui và phấn khích làm tan biến cơn đau.
Người yêu là thuốc gây mê tốt nhất.
Tuy biết Lâm Dung và Tống Cẩn sẽ không về nhà vào lúc này nhưng trong lòng Nhạc Tri Thời vẫn hơi lo sợ, đầu óc chỉ có lý trí hiện ra cảnh tượng bị vạch trần khiến cậu càng nhạy cảm hơn, ngồi trên người anh phát run.
Sợ cậu cảm lạnh, Tống Dục lấy tấm chăn bên cạnh trùm lên vai Nhạc Tri Thời.
“Không lạnh.” Nhạc Tri Thời đổ mồ hôi càng mềm mại hơn, hai tay chống lên ghế sofa, lúc cúi xuống cậu hôn lên mi tâm và đôi mắt Tống Dục. Nhịp thở dần trở nên giống nhau, phần eo bị siết hơi chặt, khó mà trốn được.
Bộ phim lẳng lặng chiếu đến phần cuối, tóc Nhạc Tri Thời bết mồ hôi vén ra sau tai, cậu hơi mất sức nhưng không muốn đè lên Tống Dục, vì vậy cậu chống mép ghế sofa muốn đứng dậy, nhưng bị Tống Dục ngăn cản.
“Ôm một lúc đi.” Giọng anh hơi khàn, còn gọi cậu là cục cưng.
“Ừm.” Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, không dám đè mạnh mà chừa chút khoảng trống cho cánh tay đang treo trước ngực. Cậu nghỉ ngơi một chốc rồi ngẩng đầu hôn khóe môi Tống Dục, thoáng thấy cổ anh hơi đỏ, có thể là vì vừa vận động mạnh.
Không hiểu sao, Nhạc Tri Thời nghĩ đến nam sinh cấp ba rất vui sướng trong bệnh viện. Cậu không muốn làm Tống Dục đau, chỉ muốn khiến anh vui vẻ.
Tay Nhạc Tri Thời khoác lên cổ Tống Dục, tựa đầu vào trán anh, đôi mắt ẩm ướt và hơi ửng đỏ. Cậu như đang bắt chước nhưng lại không giống làm nũng, bất cứ điều gì thốt ra từ miệng cậu đều hồn nhiên và ngoan ngoãn.
“Chồng ơi.” Cậu nhẹ giọng cất tiếng, còn mang theo âm mũi dính dính mềm mại khi vừa thở dốc cách đây không lâu.
Hiển nhiên Tống Dục không ngờ tới.
Từ đôi mắt hơi mở to của anh, Nhạc Tri Thời thấy vẻ ngạc nhiên hiếm có của Tống Dục vốn luôn bình tĩnh trước mọi chuyện.
Điều này như cổ vũ cậu, Nhạc Tri Thời hôn lên môi anh rất đáng yêu, ghé sát tai anh nhỏ giọng gọi một lần nữa, “Chồng à”.
Chiếc chăn lông trên vai cậu trượt xuống, để lộ đường cong rãnh sống lưng xinh đẹp.
Tống Dục hắng giọng một cái, quấn chăn kỹ lưỡng cho cậu rồi quay mặt đi, giọng khó chịu, “Học theo người ta.”
“Được rồi.” Nhạc Tri Thời quấn chăn lông đứng dậy, mím môi, “Quên đi, dù sao em cũng không học tốt được.”
Cậu kêu lạnh rồi đứng dậy khỏi chân Tống Dục, nhặt chiếc áo hoodie lót lông bị mình vứt dưới đất lên mặc vào người, sau khi chui ra ngoài thì nhìn Tống Dục, phát hiện cổ và tai anh đều đỏ bừng. Không khác gì cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi trong bệnh viện.
Thì ra Tống Dục cũng sẽ xấu hổ, ngây thơ như vậy, đúng là tương phản rất lớn với ngày thường.
“Bộ phim này xem xong rồi.” Hoodie của Nhạc Tri Thời vừa vặn che đến bắp đùi, cậu cầm điều khiển từ xa nhìn về phía TV chuyển kênh, “Anh còn muốn xem nữa không? Phim hài thì sao? Bộ phim khoa học viễn tưởng này có vẻ cũng hay.”
Từng tấm poster phim lướt qua trên màn hình, Nhạc Tri Thời đang tập trung tầm mắt tìm kiếm một bộ phim hay, chợt nghe Tống Dục thở dài rất khẽ, nếu không cẩn thận thì không nghe được.
Cậu nhanh chóng xoay người, phát hiện Tống Dục lại nhăn mày, tay trái đặt lên cánh tay phải bị thương, trông rất đau đớn.
“Còn đau không?” Nhạc Tri Thời cầm điều khiển từ xa leo lên bên cạnh anh, thấy anh miễn cưỡng ừ một tiếng, thế là cậu vươn tay chạm vào cánh tay anh, sau đó nghiêm túc nói với Tống Dục, “Nhưng em không thể làm chuyện phân tán lực chú ý, lưng em đau.”
“Anh không bảo em làm chuyện đó…” Tống Dục nhìn Nhạc Tri Thời bằng biểu cảm như nhìn sinh vật kỳ lạ trong phim, tỏ ra không hài lòng với sự hiểu lầm của cậu.
Nhạc Tri Thời cúi đầu nghịch tay trái của anh, “Vậy phải làm sao bây giờ? Uống thuốc đi anh.” Cậu nói có chút trẻ con, còn tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tống Dục ra, đeo vào ngón trỏ của mình, ngắm nghía một hồi dưới ánh mặt trời.
Vẻ mặt và giọng điệu của Tống Dục lại trở nên mất tự nhiên.
“Gọi lại lần nữa…”
“Dạ?”
Tống Dục liếc qua, “… Gọi lại lần nữa, giống như vừa nãy.”
Ngay cả cầu xin người khác cũng kiêu ngạo như thế, không hổ là mèo.
Nhạc Tri Thời thầm than trong lòng, sau đó cực kỳ ‘cầu được ước thấy’ mà hôn môi anh, cậu nói từng câu từng chữ, giọng điệu nhẹ nhàng, “Chồng ơi.”
Ngoài câu này, cậu còn hào phóng tặng kèm thật nhiều câu “Em yêu anh”.