Chất Nữ

Chương 46: Bại Lộ



Đoan Khánh đế khi nhìn rõ thân ảnh xinh đẹp kia, nộ khí ngược lại chầm chậm lui bớt, nhưng vừa nghĩ tới nữ tử này mới sinh con, tức giận lại lập tức xông lên tới đỉnh đầu.

Đoan Khánh đế lạnh lùng nói:

- Trong quốc thư nghe phụ vương ngươi có đề cập, ngươi múa hát rất giỏi, vậy hãy múa một khúc, khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt đi.

Nữ tử kia nghe vậy cũng không tìm cớ thoái thác, chỉ cúi người thật sâu, sau đó đứng dậy, xoay người bước vào trung tâm đại điện, chờ nhạc tấu lên.

Trước đó cũng có chất nữ nước khác hiến vũ, đều là những vũ điệu nhẹ nhàng thư thái.

Nhưng khi chất nữ Ba quốc đứng vào, âm nhạc đột nhiên thay đổi, chính là tiếng trống mang theo cả sát khí. Nghe âm điệu cũng biết từ khúc không phải là phong tình vũ khúc của Ba quốc, mà là bài hát tất cả quân dân Đại Tề trước khi ra trận đều thuộc lòng.

Khi âm nhạc vang lên, thân hình uyển chuyển nhỏ nhắn mềm mại của nữ tử cũng chuyển động theo, khí chất cũng theo đó mà thay đổi. Điệu quân khúc mang theo hơi thở hoang dã, phong cách hoàn toàn trái ngược với những người trước đó, chỉ thấy nữ tử dưới tiếng trống dồn dập như càng lúc sục sôi, vũ đạo của thiếu nữ cũng tràn ngập lực đạo, đầy sức sống.

Điệu múa này trước nay đều là nam tử nhảy, không ngờ tới đến khi nữ tử nhảy lại có thể bộc lộ khí lực đến như vậy. Đôi chân chất nữ Ba quốc thon dài vô cùng uyển chuyển, so với nữ tử bình thường cao hơn một chút, nhưng vì như vậy nên khi giơ tay nhấc chân lại lộ ra một cỗ phong tình khác biệt. Mà điệu múa lại đòi hỏi sức khỏe, lực đạo, có thể thấy được nữ tử này cũng dày công khổ luyện, mới có thể phát huy được điệu múa tinh tế tới như vậy.

Động tác mạnh mẽ, có lúc còn nhảy vọt lên, nếu là một nữ tử mới sinh con, khẳng định không thể làm được.

Điệu múa tất nhiên rất đặc sắc, thế nhưng... có chút không đúng lúc, trên thọ yến của Đế vương vậy mà cồn xuất hiện điệu múa mang theo sát khí?

Múa xong một điệu, hơi thở của chất nữ Ba quốc có chút dồn dập, nàng lần nữa tiến lên phía trước, thi lễ với đế vương.

Đoan Khánh đế mặc dù bị dáng điệu uyển chuyển của nữ tử lúc nhảy múa hấp dẫn, thế nhưng khi điệu múa kết thúc, trên mặt vẫn âm trầm như cũ nói:

- Thọ yến của Trẫm, vì sao lại nhảy điệu múa mang sát khí như vậy, điệu múa này, cũng là do phụ vương ngươi sắp đặt sao?

Nữ tử thong dong đáp lại, giọng nói thanh lệ mang theo âm hưởng đặc hữu của Ba quốc:

- Cũng không phải là phụ vương sắp đặt, là ta sau khi tới Đại Tề, trong lòng cảm thán, nên lâm thời đổi từ khúc...

Đoan Khánh đế nhíu mày nói:

- Cảm thán gì?

Nữ tử kia ngừng một chút nói:

- Nhớ năm đó, Ba quốc gặp nạn, tiên đế Đại Tề tiên phái tới hùng binh giải nạn cho Ba quốc. Hoàng tộc, lê dân trên đưới Ba quốc đều đổ ra đường hoan nghênh. Vũ khúc Đại Tề thao luyện binh mã cũng vì thế mà được lưu truyền ở Ba quốc, ngay cả trẻ con cũng hát ngâm nga. Người khác nghe điệu nhạc này của Đại Tề, cảm thất sát khí đang sợ... Nhưng con dân Ba quốc nghe được, không hiểu sao chỉ cảm thấy an lòng, chỉ vì Đại Tề trong mắt lê dân Ba quốc tồn tại giống  như một vị thần. Nhưng...

Nói đến đây, nữ tử kia đột nhiên rơi nước mắt, làm ướt mạng che mặt màu bạc, nghẹn ngào tiếp tục nói:

- Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, mới tới Đại Tề, không biết có phải do cấp bậc lễ nghĩa không chu đáo lắm, nên đắc tội với ai mà bản tahan không biết, nên có người tung tin đồn nói ta tại trạm dịch sinh con, rước lấy sự chán ghét của đế vương.... Nếu ta phải gánh lấy tội danh này, tức là ta đã khiến phụ vương và mẫu quốc rơi vào thế bất nghĩa, còn khiến cho đế quân tức giận. Lúc đó Đại Tề khởi binh thảo phạt Ba quốc, vậy khi đó thì điệu nhạc vừa rồi mới chính là tàn sát vô tình, đém trẻ nhỏ cũng không thể nào còn nhảy múa vui vẻ khi bài hát này vang lên nữa. Nghĩ tới đây, ta liền không nhịn được bi thương, tại đây muốn được nhảy trong khúc nhạc này một lần nữa...

Nữ tử kia mặc dù lúc đầu nói chuyện mang theo khẩu âm Ba quốc, nghe khá cứng nhắc.

Thế nhưng ngẫm lại, lời nàn nói, như đương núi vậy, mười quẹo chín cong mười tám rẽ.

Đầu tiên là tán thưởng tiên đế Đại Tề hiệp nghĩa, sau đó biểu đạt Ba quốc trên dưới đều cảm tạ ân tình của vương triều Đại Tề, tiếp theo lại đi thẳng vào vấn đề mình bị người ta hãm hại, cuối cùng khóc lóc kể lể tiểu quốc yếu đuói, không có sức chống cự với thiên triều lớn mạnh...

Từng tầng nghĩa chồng điệp, dư vị sâu xa, lại do một mỹ nữ trẻ tuổi nói ra, quả thực gây xúc động lòng người.

Đoan Khánh đế thậm chí cảm thấy nếu bản thân vẫn nghiêm mặt nói chuyện, thì có lỗi với tình cảm của Ba Quốc đối với Đại Tề.

Nghĩ vậy, ông ta ho khan một tiếng, nhìn vòng eo tinh tế nữ tử kia để lộ ra, làn da trơn bóng, không có chút hoa văn rạn da của nữ tử khi mang thai, nào giống phụ nhân mới sinh con xong?

Lại ngẫm thấy vị nử tử này một mình lẻ loi tới Đại Tề, sau đó tự nhiên bị người ta tung tin đồn khiến tâm tình thấp thỏm lo âu, càng khiến người phải thương tiếc.

Đoan Khánh đế liền hạ giọng chậm rãi nói:

- Bỏ mạng che mặt xuống, để trẫm nhìn một chút.

Nữ tử kia hơi khựng lại một chút, sau đó nghe lời tháo mạng che mặt xuống.

Có lẽ do phải hiến vũ, cho nên nàng trang điểm rất đậm, trên cổ còn đeo một chuỗi dây chuyền nhiều tầng, che kín cần cổ.

Mặc dù trang điểm, nhưng vẫn có thể thấy giữa hai lông mày nàng có vài phần giống tiểu chất tử Ba quốc, có thể thấy họ chính là huynh muội, cũng không phải tùy tiện tìm người đến thay thế.

Tuy nùng trang, nhưng dung mạo hoa lệ của nàng quả là thế gian hiếm có, xinh đẹp tuyệt luân.

Đoan Khánh đế tròn mắt nhìn, ngẩn ra hồi lâu.

- Phụ vương, lời Dao cơ có lý, xin phụ vương chớ có tin lời đồn, khiến lòng liên bang của Ba quốc rét lạnh.

Đúng lúc này, trên đại điện tiếng nói Phượng Ly Ngô đột nhiên vang lên.

Thái tử điện hạ không biết quay lại từ bao giờ, hiện đang đứng sau lưng chất nữ Ba quốc.

Không biết tại sao, vị chất nữ tựa hồ bị giật nảy mình, bả vai cũng hơi run một cái, sau đó cúi đầu xuống.

Đoan Khánh đế không ngờ nhi tử luôn thanh lãnh lại đột nhiên mở miệng nói đỡ cho chất nữ Ba quốc, không khỏi nhìn về phía hắn.

Phượng Ly Ngô cụp mắt xuống, hai tay chắp lại, tiếp tục chậm rãi nói:

- Lúc trước Dao cơ ở dịch quán do nhiễm gió lạnh mà sinh bênh, Lễ ty có trình báo, nhi thần từng đến thăm hỏi Dao cơ. Nàng vốn là người nhát gan, ngôn từ vụng về, không thích hợp phụng dưỡng ở cung đình, nhi thần hôm đó liên để Lễ ty đưa đồ đạc của nàng tới phủ thái tử, để tiện bề chăm sóc, mong Dao cơ sớm ngày khang phục.

Lời của Thái tử, so với vị chất nữa kia càng thêm cong quẹo ngã rẽ đủ đường.

Đầu tiên là trần thuật Dao cơ mắc bệnh, hắn qua dịch trạm thăm nàng, về phần khi thăm bệnh xảy ra chuyện gì, thì mời phụ vương tự mình tưởng tượng. Nhưng mà qua thăm một hai lần, hiển nhiên Thái tử cảm thấy không đủ, còn muốn mang hành lý đưa người về phủ Thái tử, để tiếp tục chăm nom.

Còn nếu nói ngay thẳng một chút, chính là:  Phụ vương, miếng thịt tươi này nhi thần đã ăn trước ngài rồi, ăn rất ngon, nhi thần ăn vẫn chưa đủ, còn muốn ăn nữa, ngài xem lại tìm miếng khác hợp khẩu vị hơn đi.

Đoan Khánh đế nhìn diện mạo Dao cơ thật lâu, tim rồng cực kỳ vui mừng, đúng là cả thân đều ngo ngeo muốn động. Vậy mà chưa kịp mở miệng, lại bị nghịch tử bất hiếu chặn đứng, sắc mặt nhất thời khó coi.

Đúng lúc này, Úy hoàng hậu ngồi bên cạnh vẫn im lặng liền mở miệng nói:

- Đã như vậy, chất nữ này tuổi tác ngược lại cũng tương đương hoàng nhi ta. Ba quốc tuy nhỏ, nhưng đối với Đại Tề là một mảnh chân tình, cũng xứng là trắc phi của Thái tử... Hoàng đế, ngài nhìn xem duyên phối cho tiểu nư nhi này như vậy có xứng không?

Úy hoàng hậu ngay từ đầu đã nhìn ra phu quân của mình động tâm với nữ tử kia. Đế hậu hai người oán hận chất chứa quá sâu, Úy hoàng hậu chỉ cần nghĩ đến hoàng đế lại muốn nạp người vào hậu cung liền hận đến ngứa răng.

Thấy nhi tử mở miệng muốn người, yêu cơ tất nhiên là đưa cho nhi tử vẫn hơn, cũng không thể để cho hoàng đế vừa lòng đẹp ý được.

Đoan Khánh đế chưa kịp nói gì, liền bị mẫu tử hai người đưa hẳn lên trên đài cao.

Trong phủ thái tử một mực trống rỗng, chính phi trắc phi hoàn toàn không có. Nếu ông ta cưa như vậy ngăn cản cưỡng ép lưu người vào cung, không khỏi mang tiếng ngay trước mặt văn võ đại thần, không thương cảm nhi tử trong phủ trống rỗng, như vậy cũng quá khó coi.

Nên chỉ có thể nghiến răng nuốt máu mà cười lớn nói với Khương Chi:

- Giống như lời phụ vương ngươi nói, Ba quốc cùng Đại Tề kết thân mới tốt, tiên đế cũng trông nom Ba quốc, trẫm đời trẫm cũng không thể đứt đoạn...Ồ, đệ đệ của ngươi tiểu Khương công tử đâu?

Khương Chi vội vàng ôm quyền nói:

- Hắn ăn phải đồ lạnh, nên có chút khó chịu, đã lui xuống rồi...

Đoan Khánh đế lấy lệ vài câu khách khí, sau đó mặt lạnh xuống tiếp tục thưởng thức ca múa.

Khương Tú Nhuận sau khi lùi khỏi đại điện, lập tức theo hầu quan về thiên điện, luống cuống tay chân tháo trang sức, được sự giúp đỡ của Thiên nhi, bó chặt ngựa lại, sau đó mặc lễ phục chất tử vào.

Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi hỏi Thiển nhi:

- Thái tử trở về đại điện từ lúc nào?

Thiển nhi vẫn đứng ở cửa thiên điện ngóng nhìn chủ điện, nên thấy được rõ ràng, liền đàng hoàng nói:

- Lúc ngài khiêu vũ, nhạc vừa tấu lên, thì Thái tử điện hạ đã quay lại, đứng ở cửa điện nhìn nửa ngày rồi mới đi vào...

Khương Tú Nhuận cảm thấy trái tim mình như bị vứt vào trong kẽ nứt của hầm băng, lạnh lẽo khiến nàng run lên.

Nhưng vấn đề này cũng không phải việc đơn giản giải thích mà được. Dù sao nàng cũng là vì phòng ngừa thái tử đột nhiên trở về, mới lựa chọn múa điệu múa của nam tử.

Mà nàng mặc dù lộ vòng eo, thế nhưng cổ cùng bả vai và bộ ngực đều bao chặt chẽ, cũng không có lộ ra chút nào.

Thái tử nếu như hỏi, nàng liền nói là mình nam giả nữ trang, cũng may người ta không nhìn ra sơ hở.

Mặc dù trong nội tâm an ủi bản thân như vậy, nhưng chuyện hôm nay, vừa mới giải quyết xong một việc lại có việc khác kéo tới, khiến Khương Tú Nhuận hoảng hốt luống cuống tay chân.

Sau khi rửa sạch mặt, nàng liền vội vội vàng quay lại đại điện.

Chỉ là tới đại điện, nàng liền phát hiện ca ca đã bị một đám người vây quanh. Nguyên lai thái tử nạp Ba quốc chất nữ làm trắc phi, được đế hậu ân chuẩn, nhất thời đại cữu của Thái tử tân nhiệm ra lò, đám người này  tất nhiên muốn hàn huyên chúc mừng một phen.

Thế là trước bàn chất tử Ba quốc rượu không ngừng đưa tới.

Khi Khương Tú Nhuận lại gần, chén rượu lại không ngừng đưa về phía nàng.

Khương Tú Nhuận ngược lại lén nhìn Thái tử. Điện hạ đang ngồi bên cạnh Úy hoàng hậu nói chuyện, chỉ là mặt căng cứng, nhìn cũng không thèm nhìn về phía nàng.

Thế là nàng lại phân thần nhìn Điền cơ một chút.

Đáng thương dung mạo hoa lệ của vương nữ Cao Ly, hiện tại tức giận đến mức thay đổi muôn hồng nghìn tía.

Điền Oánh không nghĩ tới, kế sách một viên đá trúng hai con chim của nàng lại gây ra rủi ro như vậy.

Rõ ràng là chất nữ sinh con rồi chỉ còn sống tạm bợ, vậy mà lắc mình lại có thể diễm lệ xuất hiện trước mặt mọi người? Mà lại nhảy một vũ đạo khiến người ta mơ màng, rồi lại còn trở thành trắc phi đầu tiên của Thái tử được chiêu cáo, đường hoàng tiến vào phủ Thái tử.

Phải biết rằng tên của nàng và Tào Khê vẫn còn đang đặt tại Lễ bộ chưa tuyên cáo ra ngoài.

Nghĩ tới đây, Điền cơ lại ngước mắt nhìn Khương Tú Nhuận, ánh mắt phá lệ oán độc, Ba quốc là động hồ ly à? Được cả đôi huynh muội chỉ biết quyến rũ người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.