CHƯƠNG 15
Kinh đô từ xưa tới nay luôn sầm uất, phồn hoa, giờ lại đúng dịp hội lạc anh, đường phố lại càng đông đúc đến nỗi xe ngựa cũng không chen vào nổi, đành phải xuống xe đi bộ. Bởi hội lạc anh có truyền thống dâng hương, nên khắp nơi đều nồng nàn mùi hương. Khang Tề An cùng mấy thị vệ vương phủ gắt gao đi theo sau Hách Liên Quyết với Vũ Văn Anh để bảo vệ. Bởi vì đông người, nên Khang Tề An so với bình thường càng thêm cảnh giác.
Vũ Văn Anh bị đám đông lúc hợp lúc tan hấp dẫn, Vũ Thân vương cuối cùng cũng không nhẫn nại được, một phen hăm hở kéo tay Vũ Văn Anh, lôi đến Lãm Tiên Cư, chọn một bàn rồi ngồi xuống, gọi mấy món, rồi nói với Vũ Văn Anh:
– Món cá hấp ở Lãm Tiên Cư nổi tiếng ngon nhất kinh thành đấy. Ha ha, mau nếm thử đi.
Vũ Văn Anh chưa ngoạn cảnh đủ đã bị Hách Liên Quyết kéo vào đây, liền lấy hai bàn tay cào bàn:
– Ta mới ăn sáng rồi, không muốn ăn nữa.
Hách Liên Quyết nheo nheo mắt:
– Thật không? Thế sao Đồng Bá lại báo với ta là thức ăn bưng vào chẳng vơi hơn so với thức ăn bưng ra?
Vũ Văn Anh dừng tay lại, vội vàng cầm lấy đũa gắp cá hấp cho vào mồm. Nhìn thấy hành động của y, Hách Liên Quyết không kìm được mà cười ha hả, không hỏi tới chuyện y bỏ bữa sáng nữa. Lúc này, ánh mắt Hách Liên Quyết vô tình lướt qua một thanh niên vừa từ dưới lầu lên. Người nọ mặc sam y vạt áo rộng, cổ tay áo màu tím, khuôn mặt khó giấu nổi hơi thở mang đầy ý vị chết chóc. Chưởng quầy vội vàng chạy đến hỏi:
– Diêu tướng quân, mời vào mời vào. Tiểu nhân đã chuẩn bị cho ngài chỗ tốt rồi đây. – Nói xong liền dẫn người nọ vào.
Thanh niên kia vừa ngồi xuống liền đưa mắt nhìn xung quanh Lãm Tiên Cư. Những người đang nhìn trộm hắn lập tức cúi đầu xuống, cắm cúi ăn cơm, thanh niên kia liền cười vẻ khinh thường. Lúc này đột nhiên có cảm giác có người từ lâu hai nhìn mình, liền quay đầu lại, Diêu Tất Lăng quả nhiên hoảng sợ, không ngờ đương kim Vũ Thân vương lại đích thân đến Lãm Tiên Cư. Hách Liên Quyết liền lộ ra ý cười mờ ám, từ xa nâng chén hướng về phía y. Diêu Tất Lăng vội vàng đi lên lầu hai, dù có đi hay ở cũng phải ra bái kiến. Hách Liên Quyết liền nói với y:
– Miễn lễ, Diêu đại tướng quân. Bổn vương hiện đang đi vi hành. – Hách Liên Quyết lại nói. – Nếu đã gặp thì cùng nhau ngồi uống chén rượu. Diêu tướng quân, mời ngồi.
– Vâng, mạt tướng tuân lệnh. – Diêu Tất Lăng gật gật đầu, ngồi đối diện với Hách Liên Quyết.
Vũ Văn Anh đang vùi đầu vào ăn, vừa nãy nghe thấy Hách Liên Quyết cùng Diêu Tất Lăng nói chuyện, liền ngẩng đầu lên tò mò nhìn y, bởi vì Vũ Văn Anh có một sự sùng kính đặc biệt đối với các võ tướng, hơn nữa trước mặt lại có một Đại tướng quân chính hiệu. Cảm giác được ánh mắt của y, Diêu Tất Lăng nhìn lại, đáp trả lại ánh mắt đen láy của Vũ Văn Anh. Nhìn cho đến chán chê mê mỏi, ánh mắt không chút toan tính của y làm cho Diêu Tất Lăng không tự chủ được mà nảy sinh hảo cảm:
– Vương gia, vị này là……
Vừa rồi thấy Vũ Văn Anh nhìn Diêu Tất Lăng vẻ khâm phục, trong lòng còn có chút bực tức, giờ Diêu Tất Lăng lại trực tiếp hỏi hắn, Hách Liên Quyết lạnh lùng lườm y một cái, làm y lập tức ngậm hột thị, không dám hỏi nhiều. Hách Liên Quyết sau đó mới quay sang Vũ Văn Anh dịu dàng nói:
– Anh nhi, ăn ngon không?
Vũ Văn Anh liền gật đầu:
– Ngon lắm.
– Vừa nãy muốn ra ngoài dạo chơi phải không? Mau đi thôi.
– A! – Vũ Văn Anh kinh ngạc nhìn Hách Liên Quyết. – Không phải ngươi nói là không được sao?
– Giờ thì được rồi. Khang Tề An, đi theo y.
– Rõ!
Được sự đồng ý của Hách Liên Quyết, Vũ Văn Anh vội vàng đứng lên, phấn khởi đi ra ngoài. Hách Liên Quyết nhìn y đi ra ngoài mới hướng Diêu Tất Lăng hỏi:
– Diêu tướng quân về kinh khi nào vậy? Tại sao không vào triều?
– Bẩm Vương gia, mạt tướng trở về từ hai hôm trước, còn chưa kịp vào triều. – Diêu Tất Lăng cung kính trả lời.
– Ân. – Hách Liên Quyết cúi đầu, thuận miệng đáp lại, rồi nhấp nháp tiếp chén rượu.
Trong khi đó, Vũ Văn Anh đang ở trên đường ngó ngó nghiêng nghiêng, mọi nơi đối với y đều rất mới lạ. Khang Tề An không xa không gần đi sau y, vừa không làm cản trở y, vừa không bị mất dấu y. Hài tử trước mắt kia bộ dáng ngày càng giống một nam hài tử mười sáu tuổi, khuôn mặt lộ ra vẻ láu lỉnh cùng hoạt bát của nam hài tử lứa tuổi này, đôi mắt thì ánh lên vẻ đáng yêu cùng nghịch ngợm. Khang Tề An không khỏi nghĩ đến Vũ Văn Anh của mấy tháng trước: luôn luôn mang dáng vẻ sợ hãi rụt rè, bất luận là kẻ nào cũng vô cùng sợ sệt, ánh mắt mờ mịt, vô thần, vô luận là ai cũng không luận ra được suy nghĩ của y. Vậy thì vì cái gì mà một người bị mọi người trong Vũ Thân vương ghét bỏ, đối xử tệ bạc, giờ lại như thay da đổi thịt? Chính là do Vương gia cố tình làm hư y, bất luận là điều gì cũng đều đáp ứng y, ngay cả đối với phi tử, cũng không đối xử như vậy. Mấy ngày nay, bởi vì Vũ Văn Anh muốn học võ, Vương gia liền thu xếp thời gian đến dạy y. Võ công của Vương gia thuộc loại khó học, nhưng Vũ Văn Anh lại thông minh hơn mong đợi, nên học rất nhanh. Có lẽ người trong phủ sáng chiều đều nhìn thấy y nên chưa phát hiện ra lông mày y ngày càng lộ rõ anh khí, ngày càng làm người khác không thể không chú ý.
– Trời ơi, kia có phải là Thập tam Hoàng tử không? – Một thanh âm dõng dạc làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Khang Tề An. Hắn chỉ thấy một nam chừng ba mươi tuổi, thân vận áo gấm đang chặn trước mặt Vũ Văn Anh. – Thật hiếm khi mới có dịp Thập tam Hoàng tử xuất môn a. Đúng rồi, lần trước phủ đệ của ngươi bị cháy, giờ đang ở nhờ Vũ Thân vương phủ phải không? Thế nào, Vũ Thân vương nhất định được ngươi hầu hạ nên rất vui vẻ nhỉ. – Người nọ cố ý nhấn mạnh hai tiếng ‘hầu hạ’ một cách mờ ám, đám bằng hữu phía sau lập tức hiểu ý, cười rộ lên.
Vũ Văn Anh tất nhiên hiểu ý tứ của bọn họ, tức giận cắn chặt môi dưới, nhưng lại không phản bác một lời. Khang Tề An nhíu nhíu mày, tiến đến phía trước:
– Không được vô lễ với Hoàng tử!
– Hoàng tử?
Người nọ như có như không cười nhìn về phía Vũ Văn Anh. Ai ai cũng biết, thân phận của Vũ Văn Anh rất thấp hèn, cái danh ‘Hoàng tử’ kia cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
– Trời ơi, cái miệng hạ quan không nói không được a. Hoàng tử ngài là đại nhân hay tiểu nhân cũng thế cả thôi. – Nói xong lại một trận cười vang.
Dám châm biếm trắng trợn như vậy, ngay cả Khang Tề An nghe cũng không lọt tai. Lúc này, thanh âm sang sảng của Vũ Văn Anh vang lên:
– Lời nói cùng hành động của các vị đại nhân đều đại diện cho triều đình Đông Ly. Hóa ra triều đình Đông Ly đối đãi khách như vậy a. – Vũ Văn Anh nói xong còn nghiêng nghiêng đầu, nhíu nhíu mày, dáng vẻ đáng yêu đến cực điểm.
Tựa hồ không lường trước được Vũ Văn Anh sẽ phản bác lại, đám người kia nhất thời sửng sốt. Một hồi sau mới hồi phục tinh thần, người đi đầu kia hừ lạnh nói:
– Đừng tưởng ngươi ở Vương phủ thì sẽ có Vương gia làm chỗ dựa. Ai ai cũng biết tâm tính của Vương gia, cứ chờ đến một ngày nào đó trở mặt với ngươi, thì kết cục của ngươi cũng không bằng con chó!
Vũ Văn Anh nghe hắn nói nhất thời sắc mặt trắng nhợt. Hách Liên Quyết hiện thời đối với y cực kỳ tốt, giống như y đang nằm mơ vậy. Giờ nghĩ đến, y cũng không dám nghĩ tới viễn cảnh mình bị Hách Liên Quyết bỏ rơi. Lại nhớ đến Tiêu vương phi, nàng ta cũng từng được Hách Liên Quyết sủng ái, cuối cùng lại bị hắn không chút nương tay giết chết. Vũ Văn Anh nhất thời cảm thấy chân tay lạnh cứng như băng.
– Tâm tính bổn vương, xem ra Vương đại nhân rất thấu hiểu!
Một thanh âm uy nghiêm, không lớn nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy vang lên. Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hách Liên Quyết đang chắp tay sau lưng, nhàn nhã tiêu sái tiến đến bên cạnh Vũ Văn Anh, ôn nhu ôm y vào lòng.
– Thần khấu kiến……
– Được rồi được rồi, ở bên ngoài thì không cần hành lễ phiền phức. – Hách Liên Quyết sốt ruột phất tay nói.
Hách Liên Quyết thấy mặt Vũ Văn Anh trắng bệch ra, trong lòng nhất thời dấy lên một cỗ hỏa, ánh mắt lườm đám người đứng trước mặt nói:
– Thập tam Hoàng tử là do ta mời đến Vương phủ. Chẳng lẽ các vị đại nhân có gì bất mãn?
Thấy Hách Liên Quyết bênh vực Vũ Văn Anh, mấy người kia cũng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, lúc trước cứ tưởng rằng Cửu Vương gia muốn chế nhạo Tây Đoan nên mới cho Vũ Văn Anh ở nhờ, giờ mới thấy không thể tin được lời đồn đại.
– Vương gia thứ tội……
– Thứ tội?
Hách Liên Quyết híp mắt lại dò xét tên cầm đầu Vương đại nhân kia, một hồi sau mới cúi đầu nhìn Vũ Văn Anh, ánh mắt nhu hòa vô cùng. Diêu Tất Lăng đi sau xem cũng đã mắt, không ngờ lại có một người có thể khiến Hách Liên Quyết trở nên ôn nhu như vậy. Sau đó, thanh âm của Hách Liên Quyết chậm rãi vang lên:
– Anh nhi, cái tính nhẫn nhục chịu đựng này không phải là loại tính cách mà người của ta nên có. Còn mấy người các ngươi hôm nay mau về nhà tự xử đi. Nếu tự xử không khiến ta hài lòng, thì lúc đó chính ta sẽ xử các ngươi. – Nói xong, hắn còn điểm điểm lên mi mắt Vũ Văn Anh.
Tự xử như thế nào những người khác đều không biết, nhưng Vũ Văn Anh thì sao lại không biết, nhất thời giận dữ trừng mắt nhìn Hách Liên Quyết. Hắn cũng không trêu chọc y, ngược lại còn cười ha hả. Những người kia liền vội vàng quỳ xuống tam bái cửu khấu, thủ đoạn của Vũ Thân vương làm sao mà bọn họ lại không biết, nếu đã bị Vũ Thân vương theo dõi, thì cách chức lưu đày còn là nhẹ a.
Hách Liên Quyết lạnh lùng nhìn thấy đám người đang quỳ trước mặt kia dập đầu đến nỗi chảy máu trán. Nhưng Vũ Văn Anh vừa nhìn thấy máu liền có chút choáng váng, quay lại nói với Hách Liên Quyết:
– Quyết, tha cho họ đi. Ta cũng không sao cả mà.
Nghe thấy Vũ Văn Anh gọi thẳng tên Hách Liên Quyết, Diêu Tất Lăng có chút giật mình. Cả thiên hạ này, người mà dám gọi thẳng tên hắn ra, ngoại trừ Vũ Văn Anh, sợ rằng chỉ có Đông Ly vương Hách Liên Mặc. Hách Liên Quyết vậy mà lại tỏ ra rất thoải mái, ngón tay khều khều cằm Vũ Văn Anh, đôi mắt xếch lên mờ ám nhìn y:
– Anh nhi, xử phạt cách đó ta cũng không thấy hài lòng a.
Vũ Văn Anh quay đầu nhìn đám người vừa nãy còn dương dương tự đắc, giờ lại quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ, bị bọn hắn chế nhạo như vậy làm sao có thể không tức giận, nhưng bọn hắn đã dập đầu đến nỗi trán lấm lem máu rồi, so đo với bọn hắn cũng chẳng được ích lợi gì, vì thế liền nói với Hách Liên Quyết:
– Quyết, ta đi dạo lâu rồi, mệt quá. Chúng ta tìm chỗ nghỉ chân được không.
Nhìn thấy biểu tình nũng nịu của Vũ Văn Anh, Hách Liên Quyết cũng không nỡ từ chối y, liền nhìn mấy người kia nói:
– Chuyện hôm nay nói sau. Các vị đại nhân mau về đi. – Nói xong liền phất tay rồi rời đi.
Đám người kia lập tức đáp ‘Vâng’ rồi vội vàng chạy biến.