Chất Tử Vu Li

Chương 36



CHƯƠNG 36

Diêu Tất Lăng quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Vũ Văn Hàm, rồi lại quay đầu lại cẩn thận quan sát thiếu niên kia, tuy rằng khuôn mặt y có chút giống Thập tam Hoàng tử, nhưng dáng người y lại không giống. Lúc đó, thiếu niên bỗng nhếch miệng cười, thanh âm cực kỳ dễ nghe:

– Diêu tướng quân đã gặp ta rồi sao?

Đôi mắt lấp lánh tràn đầy sức sống so với dáng vẻ luôn sợ hãi rụt rè của Vũ Văn Anh thực sự không giống chút nào. Diêu Tất Lăng cảm thấy lạ khi mình lại có thể đánh đồng hai con người khác xa nhau hoàn toàn làm một được cơ chứ, thế nên vội vàng xua tay nói:

– Ha ha, ta nhận nhầm người, quả thực xin lỗi. Chắc ta uống quá chén nên mới mạo phạm, Ân tiểu tướng quân thông cảm.

– Không sao. – Ân Thiên Tường mỉm cười nói, dáng vẻ ung dung nhàn nhã làm cho người khác không nhịn được mà muốn thân cận.

Diêu Tất Lăng vừa định nói thêm điều gì nữa, đột nhiên một chuỗi thanh âm hỗn loạn từ phía sau truyền tới, hắn liền quay đầu lại nhìn, Ân Thiên Tường cũng nhìn sang.

Thì ra là Tiểu Mã bị ngã sấp lên bàn, mồm miệng huyên thuyên cái gì đó, bất cứ ai định dìu y đứng dậy đều bị đánh hất ra, vì thế mấy người có ý định đó nhìn thấy mấy người đã bị bầm dập mặt mày kia liền từ bỏ ý định tiến lại gần. Đứa nhỏ này xem ra đã uống không ít, Diêu Tất Lăng bất đắc dĩ tiêu sái đi đến, định khoác tay y qua vai mình rồi đỡ y dậy. Tiểu Mã không hiểu tại sao chẳng những không đánh hắn tơi bời mà còn quấn chặt lấy người hắn. (đây người ta gọi là gì, giữ trinh tiết cho chồng em sao ;;))

Khuôn mặt Tiểu Mã đỏ bừng, đôi mắt cũng trở nên lê ly vì rượu, đôi môi bất mãn dẩu ra:

– Tướng quân, ta nóng quá, đau đầu quá, đau quá~~~ – Thanh âm làm nũng rõ ràng.

Ở trước mặt đám đông mà lại bị một thiếu niên quấn quít như vậy, Diêu Tất Lăng có chút xấu hổ, vội vàng cười gượng nói:

– Các vị thứ lỗi, Tiểu Mã uống say, ta đưa hắn về trước. – Nói xong liền đỡ Tiểu Mã đứng dậy. Ai ngờ Tiểu Mã lại nặng ngoài sức tưởng tượng của hắn, đứa nhỏ này tại sao lại nặng như vậy chứ. Diêu Tất Lăng đành cõng y về.

Mấy ngày sau, Đông Ly quân lục tục rút lui khỏi Tây Đoan. Tây Đoan bị nội chiến gây thiệt hại không nhỏ, liền bắt tay ngay vào công tác tái xây dựng với quy mô lớn. Rốt cuộc thì cuộc nội chiến kéo dài hơn một năm cũng đã chấm dứt.

Từ khi giải Vũ Văn Ân từ Tây Đoan về Đông Ly, Hách Liên Quyết cơ hồ đã dùng mọi biện pháp cực hình tra tấn lên người y, nghĩ rằng làm vậy có thể khiến hắn cảm thấy thoái mái hơn, nhưng càng lúc hắn lại càng cảm thấy trống rỗng. Một cảm giác xa lạ kỳ quái như sợi dây leo từ từ chậm rãi cuốn chặt lấy trái tim hắn.

Bởi vì càng lúc càng cảm thấy khó chịu, Hách Liên quyết xuống tay với Vũ Văn Ân càng lúc càng hung ác tàn nhẫn, cuối cùng Vũ Văn Ân vốn ăn sung mặc sướng không chịu nổi tra tấn mà đi đời nhà ma. Sau khi Vũ Văn Ân chết đi, Hách Liên Quyết lại càng trở nên hung dữ hơn, ngày trước còn có đối tượng mà phát tiết cho hả giận, giờ chẳng còn lại thứ gì, hố sâu trong lòng hắn lại càng toác ra hơn.

Hôm nay, Thập thất Vương gia Hách Liên Chinh chạy đến Vũ Thân vương phủ chơi. Y năm nay mới tròn mười sáu, tuy y với Hách Liên Quyết không cùng một mẹ, nhưng hai mẫu thân của hai người khi còn sống lại rất thân thiết. Cho nên so với các huynh đệ khác, Hách Liên Chinh thân với hai anh em Hách Liên Mặc, Hách Liên Quyết hơn một ít, đây cũng là lý do Hách Liên Chinh vẫn còn sống sót sau khi Hách Liên Mặc đăng cơ.

Hách Liên Quyết đang đọc sách, cũng không để ý thấy trong thư phòng có thêm một người. Hách Liên Chinh thấy Cửu hoàng huynh không thèm để ý đến mình, liền bĩu môi, tự chơi một mình. Lúc sau, Hách Liên Quyết ngước mắt lên nhìn thì thấy Hách Liên Chinh đang nghịch đồ gì đó trên bàn. Một đứa trẻ phấn điêu ngọc mài, đôi mày hơi nhíu lại, môi dẩu ra, dáng vẻ tinh khôn khiến cho Hách Liên Quyết lại vô thức nhớ đến một người nào đó.

– Đặt xuống! – Thanh âm lạnh băng của Hách Liên Quyết vang lên giữa thư phòng im ắng.

Hách Liên Chinh hơi sửng sốt, lập tức đặt vật kia xuống. Y từ trước tới nay đều biết Cửu ca của hắn lúc cao hứng thì người khác có thể tùy ý càn quấy, nhưng hắn trở mặt cũng rất nhanh, mệnh lệnh của hắn, bất luận là ai cũng không được trái lời.

– Đi ra ngoài chơi đi. – Hách Liên Quyết lại cúi đầu xem sách.

Tiểu tử kia ủy khuất bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm:

– Lăng cũng không chơi với ta, Cửu ta cũng không chơi với ta, từ khi trở về thì thái độ cũng khác, sớm biết thì đã không đến……

– Lăng? – Hách Liên Quyết nheo mắt nhìn y. – Sao vậy? Thân phận bị vạch trần à? Tướng quân của ngươi không thương tiểu hài tử nghèo nát như ngươi sao?

Vừa nhắc đến tên, Hách Liên Chinh liền sồn sồn lên:

– Tất cả là tại cái tên nô tài (ý em ấy là anh Lăng) chết bầm đó, thành sự không đủ bại sự có thừa. – Tiểu hài tử rốt cuộc lại chẳng thèm quan tâm đến sự tình kia nữa, vừa nhắc đến tên người kia là lại ngây ngẩn cười ngốc, sau đó như sực nhớ ra, tiếp tục nói. – Cửu ca, huynh không biết thì thôi, hắn đã làm đem Đông Ly ra làm trò cười, tự dưng gọi đệ đệ của một tướng quân là Tây Đoan Thập tam Hoàng tử……

Bàn tay Hách Liên Quyết run lên, cuốn sách rớt xuống đất, thanh âm đột nhiên trở nên căng thẳng:

– Ngươi nói gì?

Hách Liên Chinh bị hắn trừng mắt liền co rụt cổ lại, dè chừng nói:

– Hắn nhận nhầm người, kỳ thật cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Cửu ca, huynh sẽ không phạt hắn chứ? Hắn cũng không cố ý mà……

Hách Liên Quyết đứng lên, nghiến răng nói:

– Ta cho ngươi nói lại một lần nữa, Diêu Tất Lăng nói người kia là ai?

– Thập…… Thập tam Hoàng tử. Cửu ca, Lăng thực sự không cố ý mà…… – Hách Liên Chinh bị bộ dáng hắn dọa cho chết khiếp.

– Người đâu, mau đưa Diêu Tất Lăng đến đây! – Hách Liên Quyết quát tháo, người đứng ngoài cửa vừa định lên tiếng đáp lại, lại nghe thấy hắn nói tiếp. – Thôi, khỏi cần, chuẩn bị ngựa cho bổn vương!

Hách Liên Chinh thấy Hách Liên Quyết hùng hổ lao ra ngoài như vậy, nhất thời cảm thấy choáng váng, sững sờ một hồi mới vội vàng chạy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.