CHƯƠNG 39
Đi ngang qua một khoảng sân có thiết kế đặc biệt, dọc theo một hành lang ngoằn nghèo sâu hun hút, những cơn gió lạnh giá bên ngoài đã bị hòn non bộ trong khoảng sân kia cản lại, lúc truyền đến mũi người thì chỉ còn hương vị bùn đất nồng đậm.
Cửa khách phòng mở ra kêu một tiếng “kẽo kẹt”, Vũ Văn Anh mở cửa xong cũng chỉ đứng ở ngoài, không tiến vào. Hách Liên Quyết đánh giá qua một lượt, kiến trúc trong phòng quả thật rất trang nhã, vài món đồ trang trí bày đặt không theo một quy luật nào, nhưng lại tạo một cảm giác tự nhiên khó tả cho căn phòng.
Hách Liên Quyết tiến vào, nhìn quanh một vòng, thấy căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, tạo nên một không khí rất quang đãng. Hắn quay đầu lại nói:
– Ngươi không đi vào sao?
– Không được, ta phải đi có việc, giờ ăn tối sẽ có người mang cơm đến cho ngài.
Vũ Văn Anh nói xong định quay đầu bỏ đi, đột nhiên vùng thắt lưng có cảm giác bị ai đó ôm chặt, rồi một mùi hương quen thuộc chậm rãi dâng lên, ngay sau đó cửa bị đóng lại.
– Buông ta ra! – Y liền tỏ ra tức giận, dùng hết sức giãy giụa. Khí lực của y không giống như ngày trước, Hách Liên Quyết muốn chế trụ y cũng có điểm khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn đem y giam vào lòng ngực mình. Vũ Văn Anh cũng dần dần mất đi khí lực, đành đỏ mặt để hắn tùy ý ôm.
Hách Liên Quyết thấy y không giãy giụa nữa, mới vùi mặt vào hõm cổ y. Bị hơi thở nóng rực của hắn phả lên cổ, Vũ Văn Anh cứng đờ người, cái tư thế ám muội này cứ như hai người bọn họ là cặp tình nhân vậy. Vũ Văn Anh khó chịu liền vặn vẹo thân mình, muốn thoát ra khỏi cảm giác này:
– Vương gia, thỉnh ngài buông…… – Vì nói nặng thế nào thì cũng vô dụng với Hách Liên Quyết, nên Vũ Văn Anh chuyển sang giọng mềm dịu, có chút khẩn cầu.
– Không sao đâu, ngoan, ta không làm gì ngươi đâu, đừng sợ…… – Thanh âm của Hách Liên Quyết cực kỳ nhu hòa, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời vậy, nói xong còn đưa tay lên xoa nhẹ đầu y, tựa như người trong lòng mình dễ vỡ như thủy tinh.
Ôm một lúc thật lâu, không nói gì cũng chẳng nói gì, chỉ cảm thấy một làn hơi ấm phả lên cổ mình, cảm giác được cả hơi ấm từ bàn tay to mà ấm áp kia, Vũ Văn Anh dường như sắp sa vào biển ôn nhu của hắn, nhưng rồi đột nhiên nhớ rằng Hách Liên Quyết cũng từng đối xử với mình như vậy, lúc hắn cao hứng thì có thể mặc sức náo loạn, nhưng ngay lập tức cũng có thể lấy mạng ngươi, không chút do dự.
Vũ Văn Anh đẩy Hách Liên Quyết ra, rồi thối lui mấy bước, cúi đầu nói:
– Thỉnh Vương gia tự trọng, ta còn có việc, thứ lỗi vì không ở lại tiếp ngài được. – Nói xong liền chạy như bay ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một người, ***g ngực Hách Liên Quyết vẫn lưu lại chút hơi ấm mang hương vị thuần khiết như mặt trời của Vũ Văn Anh. Ngơ ngẩn nhìn bàn tay đã vuốt lên mái tóc Vũ Văn Anh, rồi đưa lên môi, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn, hắn bỗng dưng phát hiện ra mình thèm khát hương vị của Vũ Văn Anh đến mức nào. Nụ cười trên môi dần tan biến, một nỗi đau dần phiếm lên, Anh nhi tuy có khỏe mạnh hơn thật, nhưng vừa nãy khi ôm y, hắn vẫn thấy y gầy yếu, cơ hồ chỉ có da bọc xương.
Lúc trời chạng vạng, Ân Thiên Hòa quay về phủ, nghe hạ nhân nói Nhị công tử dẫn khách về nhà, lập tức sai người chuẩn bị cơm chiều thịnh soạn mời khách. Nhưng khi hắn nhìn thấy “vị khách” kia, mặt liền biến sắc, lại nhìn sang một Vũ Văn Anh đang cúi đầu, Ân Thiên Hòa liền nhanh chóng trấn định lại mà mời Hách Liên Quyết ngồi xuống.
Suốt quá trình đó, sắc mặt Ân Thiên Hòa có chút không được tự nhiên, có chút âm trầm, còn Vũ Văn Anh thì không dám nhìn hắn, chỉ cắm cúi ăn cơm. Thế nhưng Hách Liên Quyết mặc kệ cái không khí quỷ dị này, thỉnh thoảng hỏi vài câu, Vũ Văn Anh không thể không trả lời.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời vẫn còn mảng tối mảng sáng, Vũ Văn Anh nhíu mày mấy cái rồi tỉnh hẳn, sống trong quân đội hơn một năm nay đã huấn luyện thói quen dậy sớm cho y. Đang định ngồi dậy mặc quần áo, đột nhiên y đụng phải một vật thể mềm mềm, Vũ Văn Anh sợ tới mức co rụt lại, chút lơ mơ vì buồn ngủ còn lại đều biến mất tăm, theo bản năng cầm lấy thanh kiếm. Sau đó nhờ có ánh sáng mờ tỏ từ bên ngoài chiếu vào, y mới phát hiện ra đó là Hách Liên Quyết đang ngủ ngon lành bên giường y, hơi thở vẫn đều đều.
Dường như cảm nhận được động tĩnh của người nằm trên giường, Hách Liên Quyết dụi dụi rồi nheo mắt nhìn, thấy Vũ Văn Anh đang mở to hai mắt nhìn hắn, liền kéo y nằm xuống:
– Sao dậy sớm vậy? Ngoan, ngủ tiếp đi.
Vũ Văn Anh gạt tay hắn ra, loạng choạng bước xuống giường, đứng cách hắn ba thước, đôi mày xinh đẹp nhíu lại:
– Sao ngươi lại ngủ ở đây?
Hách Liên Quyết nghiêng người, tay chống cằm, tiết y bằng lụa trễ xuống, lộ ra vòm ngực dẻo dai rắn chắc. Vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, nhưng nụ cười vẫn sáng như nắng bình minh:
– Đêm qua, phòng kia lạnh quá, nên ta sang đây ngủ. – Hách Liên Quyết thản nhiên nói.
Không thèm phí lời với hắn, Vũ Văn Anh cầm lấy quần áo, bắt đầu mặc vào.
– Ngươi định đi đâu? – Hách Liên Quyết liền đứng dậy.
– Ta đến quân doanh, nếu Vương gia nhàm chán không có việc gì làm thì để ta sai người dẫn ngài đi thăm thú. – Vũ Văn Anh vừa mặc quần áo, vừa nói.
– Nhưng ta muốn chính ngươi dẫn ta đi cơ. – Hách Liên Quyết chạy tới phía sau y, thì thầm vào bên tai y.
Vũ Văn Anh khó chịu nhảy dựng lên.
– Ta phải đến quân doanh, nếu không có việc gì, mời Vương gia đi nơi khác.
Hách Liên Quyết cảm thấy y luôn tạo khoảng cách với hắn, nên có chút mất hứng. Nghĩ nghĩ một lúc, hắn kéo Vũ Văn Anh lại gần, nâng cằm y lên. Nhưng khi nhìn thấy vẻ thảng thốt của y, hắn lại có chút mềm lòng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi y, cảm giác tê dại như lướt qua một cọng lông mềm mại.
– Anh nhi, đừng giận mà. – Thanh âm hơi khàn khàn.
Đây là lần đầu tiên Hách Liên Quyết gọi y như vậy từ khi hắn gặp lại y. Vũ Văn Anh liền cả kinh, vội vàng vùng khỏi vòng kìm kẹp của hắn, đứng ở cửa:
– Nếu Vương gia muốn đi theo thì cứ việc. – Nói xong liền đẩy cửa ra ngoài.