CHƯƠNG 42
Ban ngày được nhìn thấy một tuấn mã, Vũ Văn Anh rốt cuộc vẫn có chút tính tình của trẻ con, thích thú đến nỗi nửa đêm mới ngủ được. Trong lúc mơ ngủ, Vũ Văn Anh cảm giác được có một thân thể ấm áp ôn nhu ôm y, còn y ấy vậy lại thập phần ỷ lại vào hơi ấm kia, tự nhiên muốn đến gần, từng chút từng chút một.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì trong phòng có lò sưởi, không khí lạnh lẽo bên ngoài không ảnh hưởng đến trong phòng. Vũ Văn Anh ngáp một cái, rồi tỉnh hẳn, nhưng đập ngay vào mắt y là khuôn mặt hoàn mỹ của Hách Liên Quyết, miệng hắn nhếch cười xấu, hiển nhiên đã tỉnh từ lâu.
– Chào buổi sáng, – Hách Liên Quyết lười biếng mở miệng bắt chuyện, – Hôm nay không bị lỡ mất cảnh tượng lúc bình minh của ngươi a~ – Nhìn hắn cười tươi rói, Vũ Văn Anh lại thấy giống kiểu cười gian lúc làm chuyện xấu.
– Sao ngươi lại ở trong phòng ta! – Vũ Văn Anh nhảy dựng lên. – Hôm qua ta đã sai người phủ thêm chăn đệm, còn đặt lò sưởi, đừng lấy cớ phòng ngủ lạnh lẽo với ta.
– Căn phòng đó rất ấm áp. – Thật vớ vẩn, thời tiết đâu phải đại hàn, y sai người phủ thêm một lớp chăn dày khụ, lại còn đặt vào mấy lò sưởi lận. Nếu hắn không hiểu tính tình Vũ Văn Anh, nhất định sẽ cho rằng y đang định mưu sát mình. – Thế nhưng, ta không quen ngủ một mình a.
Ánh mắt Vũ Văn Anh lóe lên một tia, vẻ mặt vừa tràn đầy phẫn nộ nhất thời lại chuyển sang lạnh nhạt, quay lưng về phía hắn, mặc quần áo vào như không có chuyện gì.
– Hóa ra Vương gia bất mãn với chuyện đó. Vậy thì đêm nay ta sẽ tặng cho Vương gia mấy mỹ nhân đến ủ ấm chăn cho ngài vậy…… – Dù gì thì Vũ Văn Anh da mặt mỏng, nói xong không khỏi đỏ mặt.
Còn Hách Liên Quyết ‘xì’ một tiếng rồi bật cười, Vũ Văn Anh cảm thấy khó chịu, sửa soạn quần áo qua loa rồi đi ra ngoài. Hách Liên Quyết thấy y đóng sầm cửa lại đằng sau, không khỏi rùng mình, thở dài:
– Tình hình càng lúc càng tệ a.
Hậu viên trống trải, Hách Liên Quyết thích thú đứng nhìn một người một ngựa giằng co. Vũ Văn Anh chỉ cần có ý đồ tiếp cận nó, con ngựa liền giơ hai chân trước lên, hí một tiếng dài, rồi đá hai chân sau, bộ dáng vô cùng cảnh giác, mỗi lần như vậy, Vũ Văn Anh lại không đành lòng lùi về. Hách Liên Quyết lắc đầu cười khổ, quả nhiên dù bề ngoài có thay đổi như thế nào thì tính tình của người kia vẫn vậy.
Một lúc sau, Vũ Văn Anh ủ rũ tiến lại phía hắn, nhỏ giọng nói:
– Thôi quên đi, ta sẽ bảo ca ca thả nó ra.
Hách Liên Quyết khoanh tay trước ngực hỏi:
– Tại sao?
Vũ Văn Anh liếc nhìn hắn, nói:
– Nó thực đáng thương a……
Hách Liên Quyết thở dài, nâng cằm Vũ Văn Anh lên, bắt y phải nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Đồ ngốc, ngươi nghe cho rõ đây, hiện giờ nó không thích người, chống đối ngươi. Người xưa hay nói ‘anh hùng đi đôi với anh hùng’, một con ngựa tốt sẽ không bao giờ chấp nhận một người cưỡi yếu đuối, như vậy ngươi chỉ cần khiến nó cảm thấy được ngươi là một người chủ xứng đáng. Một khi như vậy, nó sẽ nhận ra rằng được ngươi cưỡi là một vinh hạnh, chứ không phải đáng thương như ngươi nói nữa. – Hách Liên Quyết nhìn sâu vào đôi mắt to tròn sáng ngời kia, thanh âm cũng nhu hòa hơn. – Hiểu chưa?
Giống như bị mê hoặc, Vũ Văn Anh gật gật đầu. Hách Liên Quyết vừa lòng cười cười, vỗ đầu y:
– Giỏi lắm, đi thôi.
Lần này, Vũ Văn Anh quả nhiên không chùn bước nữa, ánh mắt cũng cứng rắn hơn, thả người lên lưng ngựa. Con ngựa giận dữ, tung bốn vó loạn xạ, nhưng Vũ Văn Anh vẫn nắm chắc dây cương, cuối cùng vẫn bị hất khỏi lưng ngựa. Thấy y bị ngã, sắc mặt Hách Liên Quyết hơi biến, nhưng cũng không tiến lên giúp y. Vũ Văn Anh nhanh chóng đứng lên, lại nhảy lên lưng ngựa lần nữa, lại thêm một lần bị hất xuống, một lần nhảy lên, lại một lần ngã xuống. Dần dần, thời gian y trụ trên lưng ngựa cũng kéo dài.
Quay đi quẩn lại, sắc trời cũng tối dần. Vũ Văn Anh cũng nắm được bí quyết, đang ngồi vững vàng trên lưng ngựa, sắc mặt Hách Liên Quyết cũng khá hơn. Đúng lúc đó, một gia nhân chạy tới, từ xa gọi:
– Nhị công tử, đại công tử gọi ngài về dùng bữa.
Vũ Văn Anh lập tức bị phân tâm. Lúc này, con ngựa dường như bị lên cơn động kinh, tung người lên, hai móng trước giơ lên, hất Vũ Văn Anh xuống đất. Bởi vì còn thất thần, y còn chưa kịp đứng lên, nguy cơ trước mặt ngay đến tên gia nhân cũng nhận ra. ‘Nếu chẳng may bị vó ngựa đạp trúng’…… tên gia nhân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Tận mắt nhìn thấy vó ngựa chuẩn bị đạp vào người mình, Vũ Văn Anh theo bản năng giơ hai tay lên che mặt. Đúng lúc này, y cảm giác một lực siết mạnh bên hông mình, rồi cả người bị ôm lấy, sau đó là tiếng ngựa hét lên một tiếng thê thảm, tiếp đó là tiếng vật nặng ngã phịch xuống đất. Vũ Văn Anh hạ tay che mặt xuống, liền nhìn thấy con ngựa kia bị vật ngã xuống đất, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt trắng bệch của Hách Liên Quyết.
– Ngươi bị ngốc sao? Vừa nãy ta đã dặn ngươi không được phân tâm cơ mà! Ngươi không muốn sống nữa đúng không? – Hách Liên Quyết quát mắng y. Vũ Văn Anh vì đuối lý nên cũng không nói gì, cúi đầu chịu mắng.
Tên gia nhân hoảng loạn chạy tới, bất an nói:
– Nhị… nhị… nhị công tử, ngài không sao là tốt rồi. Là lỗi của nô tài, là do nô tài đột nhiên gọi ngài, nô tài……
– Không liên quan đến ngươi. – Vũ Văn Anh thấy tên gia nhân sợ mất mật, liền ôn nhu khuyên giải. – Ta không sao. – Nói xong còn mỉm cười an ủi, nhưng y lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh hơn băng của Hách Liên Quyết, lập tức bị dọa sợ, không dám nói năng gì thêm.
Hách Liên Quyết không phải là người tốt bụng như y, tức giận nhìn tên gia nhân kia:
– Mắt ngươi để đâu hả? Không thấy nhị công tử nhà ngươi đang làm gì sao? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm được không? – Hách Liên Quyết đang rất phẫn uất. Nếu tên kia là người trong phủ hắn, hắn nhất định đánh chết gã.
Rõ ràng không phải chủ tử nhà gã, nhưng lại bị loại khí thế ngút trời này dọa sợ, tên gia nhân kia bị hắn mắng chỉ biết gật đầu không ngớt, chỉ kém quỳ xuống cầu xin tha thứ. Vũ Văn Anh thấy vậy, liền nói:
– Ta không sao, ngươi không có lỗi gì cả. Còn Vĩnh Vân, ngươi mau đi tìm người xem nó thế nào rồi. – Vũ Văn Anh nói xong, chỉ vào con ngựa bị quật ngã, đến giờ vẫn chưa đứng dậy được kia. Hách Liên Quyết ra tay nặng đến mức nào y cũng biết, thế nhưng không ngờ rằng ngay cả con ngựa hắn cũng không lưu tình. Trong lòng nghĩ ngợi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hách Liên Quyết ở bên cạnh, y thấy hắn có vẻ bất mãn với sự an bài của y, nhưng cũng không mở miệng cãi lại.
– Này, còn không mau đi kiếm kim sang dược (thuốc trị thương) cho nhị công tử?
– Dạ vâng……