CHƯƠNG 44
Vũ Văn Anh đang so tài bắn cung với quân sĩ ở khu tập luyện trong doanh trại. Khu đất rộng lớn mù mịt bụi cát bởi vó ngựa, cùng với âm thanh vang dội của quân sĩ với kỵ mã, không khí nơi đây mang vẻ sôi sục lạ thường. Sơ Ngữ đã hoàn toàn chấp nhận Vũ Văn Anh, ngựa tốt thì vẫn là ngựa tốt, mặc dù đang chạy như điên, nhưng từng bước vẫn vững vàng, điều này khiến cho Vũ Văn Anh chiếm được lợi thế trong cuộc so tài này, dần tiến gần đến hồng tâm.
Hách Liên Quyết dạo gần đây không đeo bám y như những ngày trước nữa, dù hắn không nói, nhưng Vũ Văn Anh cũng biết hắn cũng nên về nước. Nói gì thì nói, hắn đường đường là Vũ Thân vương, lưu lại Tây Đoan một thời gian dài như vậy, cũng nên trở về thôi. Tuy rằng đã sớm nghĩ đến chuyện đó, nhưng Vũ Văn Anh vẫn cảm thấy bứt rứt trong lòng. Do nghĩ ngợi linh tinh, y bắn trượt mũi tên, bay chệch ra khỏi hồng tâm.
– Ha ha, tiểu tướng quân, đang nghĩ đến cô nương nhà ai mà phân tâm thế? – Hàng ngày Vũ Văn Anh đều đến quân doanh tập luyện, tính tình lại tốt bụng, cho nên binh lính cũng không đối xử với y như tướng quân, mà như huynh đệ trong nhà, nói chuyện cũng không hề kiêng dè.
– Lộ Bình, tiểu tướng quân chúng ta da mặt mỏng, không da dày thịt thô như ngươi đâu. Ngươi cứ nói linh tinh, tiểu tướng quân lại đỏ mặt bây giờ…… Ồ, mặt ngài đỏ thật kìa, ha ha…… – Hạ Quang cười ha hả, những người khác thấy thế cũng cười theo.
Biết thừa rằng tranh cãi với bọn họ cũng chỉ mua bực vào mình, Vũ Văn Anh liền cáo lui:
– Không chơi, không chơi nữa, ta ra ngoài xem các ngươi chơi đây!
– Ui, tiểu tướng quân dỗi rồi…… Ha ha ha ha…… – Lộ Bình thấy Vũ Văn Anh giận dỗi như tiểu hài tử, không nhịn được lại cười lớn.
Vũ Văn Anh bị trêu hóa giận, rút một mũi tên ra, giương cung, nhắm ngay cạnh chân con ngựa của Lộ Bình mà bắn. Con ngựa bị giật mình, co hai chân trước lên cao, hí vang, rồi điên cuồng chạy khắp nơi, Lộ Bình cũng bị dọa tới xanh mặt, may mà thuật cưỡi ngựa của hắn không tồi, phản ứng nhanh, kịp thời nắm chặt dây cương mới không bị ngã. Thấy bộ dáng chật vật của hắn, những người khác đều không dám cười nữa, sợ mình sẽ trở thành đối tượng tiếp theo của tiểu tướng quân. Vũ Văn Anh đắc ý ôm cổ Sơ Ngữ cười khanh khách:
– Sơ Ngữ, mày xem, ta cũng rất lợi hại đó nha. Thử coi còn ai dám coi thường ta. – Nói xong còn vênh mặt về phía đám người đang cố nín cười đằng kia. Sơ Ngữ cũng bắt chước chủ nó, hất mặt lên, rồi cả người cả ngựa cứ thế rời khỏi khu đất, đến mức này thì mấy binh lính kia không nhịn được mà cười to.
Lúc tất cả mọi người bắt đầu thu dọn đồ dùng chuẩn bị đi nghỉ, con ngựa điên chạy loạn xạ mới vác theo Lộ Bình mới quay trở lại, nhìn Vũ Văn Anh bằng ánh mắt vô cùng u ám. Thế nhưng Vũ Văn Anh lại chẳng để ý, đang nói chuyện một mình với Sơ Ngữ.
– Tại sao ta thấy dạo này tiểu tướng quân có vẻ thay đổi? – Lộ Bình đột nhiên hỏi.
Vũ Văn Anh dừng một chút rồi quay đầu nhìn hắn, Hạ Quang đứng cạnh y lập tức bắt chước y ôm đầu ngựa, sau đó liếc nhìn Lộ Bình bằng ánh mắt thập phần yêu mị:
– Đáng ghét, người ta dạo này xinh hơn thôi mà. – Nói xong còn làm tay yểu điệu che miệng.
Vũ Văn Anh lập tức trợn mắt, đá Hạ Quang ngã xuống đất, sau đó ngồi lên người hắn, hai tay bóp cổ hắn:
– Dám nói bản tướng quân giống nữ nhân, đừng cho rằng ta không dám giết ngươi!
– Khụ khụ khụ…… Tướng quân, oan quá, ta đâu có nói ngài giống nữ nhân! – Miệng thì xin lỗi, nhưng ánh mắt vẫn tươi cười.
– Còn dám cãi!
Vũ Văn Anh nói xong, còn chưa nguôi giận, véo mạnh hai bên má Hạ Quang, khiến hắn la oai oái.
– Iểu ướng uân, a òn ải ựa ào ái ặt ày i iếm on âu ề o ẹ a ữa a! (Tiểu tướng quân, ta còn phải dựa vào cái mặt này đi kiếm con dâu cho mẹ ta nữa a)
– Ta mặc kệ!
Nói xong, hai người đánh lộn nhau trên mặt đất, những người khác nhìn thấy cũng chỉ cười, không tiến lên ngăn lại, át cả tiếng kèn hiệu ở trạm gác. Ở trong quân ngũ, đánh nhau kiểu này cũng có thể coi là một phương thức thể hiện tình cảm.
Thao luyện ở quân doanh chấm dứt, các tướng sĩ tụ tập lại bàn việc đi kỹ viện, dù có là quân nhân thì vẫn là con người, cần phải giải quyết dục vọng, nhưng thời gian lại không nhiều để đi về với vợ, cho nên đối với chuyện này cũng mắt nhắm mắt mở mà đi đến nơi đó. Đám người còn chưa nói chuyện xong, Lộ Bình liền khoác vai Vũ Văn Anh, thuận miệng hỏi:
– Thế nào, tiểu tướng quân, có muốn đi cùng không? Đó là thiên đường với mọi nam nhân a…… – Nói xong, còn trưng ra vẻ chờ mong, nếu bị một người tri thức nhìn thấy, thể nào cũng sẽ cảm thán về thói đời ngày nay. Thế nhưng ở đây không có ai là tri thức, chỉ là một đám người thô kệch, vì vậy nghe xong ai cũng cười.
– Kỹ viện a…… – Vũ Văn Anh có chút xấu hổ, đến nơi đó làm chuyện gì, tuy rằng y chưa đến bao giờ, nhưng không phải không biết. – Ca ca sẽ mắng ta mất.
– Không sao, tướng quân cũng là nam nhân, ngài ấy sẽ hiểu. Hơn nữa, – Lộ Bình cười gian. – Hắc hắc, ta không nói thì sao ngài ấy biết được.
Bị bọn họ dụ dỗ, công với việc tò mò về chốn này, Vũ Văn Anh cũng theo bọn họ đi.
Vừa vào kỹ viện, ấn tượng đầu tiên là hương thơm nồng nàn cùng âm thanh tấp nập, rất nhiều nữ nhân oanh oanh yến yến đứng đầy trên lầu, quần áo mỏng tanh, bó sát người, tôn lên vòng eo thon thả cùng vòng ngực đầy đặn, cảnh tượng hết sức phong tình.
Lộ Bình là khách quen ở đây, liền gọi người bố trí hẳn một phòng, còn gọi vào một đống cô nương, không khí nhất thời trở nên phi thường náo nhiệt. Trong phòng, nhìn đâu cũng thấy cảnh trêu đùa nữ nhân cùng những lời lẽ phóng túng, càng ở lâu lại càng xảy ra nhiều chuyện tình tế nhị, khiến Vũ Văn Anh mới đến lần đầu phải ngượng chín mặt. Y thầm nghĩ, đáng lẽ ra không nên hiếu kỳ như vậy.
– Tiểu công tử, để ta rót rượu cho ngài. – Nữ tử ngồi cạnh Vũ Văn Anh có đôi mắt vô cùng lẳng lơ, quần áo mỏng đến nỗi nhìn xuyên qua được, trễ xuống hai vai, ngay cả hành động rót rượu cũng vạn phần quyến rũ.
– Tạ ơn…… Cảm ơn…… – Vũ Văn Anh vội vàng nói, nhanh tay nhận lấy chén rượu, uống hết trong một ngụm.
– Vân Thu, vị tiểu công tử này lần đầu tiên tới đây, ngươi cũng đừng khi dễ người ta quá. – Hạ Quang đang bận rộn trong góc tối cũng thò mặt ra dặn dò một câu.
Cô nương tên Vân Thu kia lập tức giả bộ trừng mắt tức giận với Hạ Quang:
– Ngài nói gì vậy, ta chỉ biết hảo hảo hầu hạ vị tiểu công tử này, làm sao có chuyện khi dễ ngài ấy. Hơn nữa, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, nếu nói đến chuyện khi dễ, thì phải là tiểu công tử khi dễ ta mới đúng. – Vân Thu vừa nói vừa ngả người vào lòng Vũ Văn Anh.
Vũ Văn Anh từ trước tới nay chưa từng gặp nữ tử nói chuyện mạnh dạn như vậy, không khỏi sửng sốt. Hạ Quang thấy vậy liền cười nói:
– Vân Thu, ngươi còn nói không khi dễ tiểu thiếu gia chúng ta, ngươi xem, y bị ngươi dọa phát sợ rồi kìa…… Ha ha, ngươi đúng là……
Vân Thu mỉm cười e thẹn, càng dựa sát vào người Vũ Văn Anh. Vũ Văn Anh càng kinh ngạc, nhất thời không biết phải làm gì, đành để mặc cho nàng dựa vào:
– Công tử, chúng ta ra chỗ khác trò chuyện nhé?
– Tại sao? – Vũ Văn Anh hỏi.
– Nơi nay ồn ào quá, ta muốn tìm một nơi yên tĩnh tâm sự với công tử cơ…… – Vân Thu nói xong, còn nũng nịu ôm cổ Vũ Văn Anh. – Được không?
– Khụ khụ…… Được, chúng ta đi. – Vũ Văn Anh bị nàng dọa đến độ đứng phắt dậy.
Hạ Quang nhìn thấy Vũ Văn Anh với Vân Thu đi ra ngoài, liền gọi với theo:
– Chơi vui vẻ nhé! – Nói xong, lập tức bị Vũ Văn Anh lườm lại.