CHƯƠNG 45
Hách Liên Quyết cảm thấy chính mình muốn nổ tung. Ban ngày ra ngoài cùng Khang Tề An, Hách Liên Mặc muốn hắn hồi kinh, Khang Tề nói mã xa đã chuẩn bị xong ở Lạc Linh thành, chỉ cần chờ lệnh hắn liền xuất phát. Trên đường nhìn thấy sạp hàng bán đồ trang trí, ông chủ rất khéo tay, tuy bản thân Hách Liên Quyết không thích mấy thứ vớ vẩn này, nhưng Vũ Văn Anh lại thích, ma xui quỷ khiến thế này lại mua về mấy thứ. Vừa móc tiền ra trả cho ông chủ, hắn liền thấy Vũ Văn Anh đang trò chuyện vui vẻ với một đám người. Sắc mặt vừa thấy vui lên, hắn liền thấy y cùng đám người kia đi vào thanh lâu, mặt lại đen sì.
Bỏ lại Khang Tề An, một mình hắn đi vào thanh lâu, thấy đám người kia đi vào phòng riêng, hắn nhẫn nại ngồi đợi bên ngoài, thầm nhủ nếu một tuần trà sau Vũ Văn Anh không ra thì hắn nhất định giết sạch đám người dám dụ dỗ Anh nhi đến nơi này! Thế nhưng nói luôn dễ hơn làm, ngồi còn chưa ấm chỗ, tâm can hắn nóng như lửa đốt. A a a a a a, không đợi nữa! Hách Liên Quyết đập bàn đứng dậy, đúng lúc đó cửa phòng mở.
Một nữ tử cứ cố tình dựa vào người Vũ Văn Anh, thân thiết nói chuyện. Hách Liên Quyết cảm giác được dây thần kinh hắn đứt phựt, hận không thể ném nữ tử kia cho chó gặm. Nguyên tắc làm ăn của thanh lâu chính là hòa khí phát tài, tú bà vừa nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hách Liên Quyết, lập tức gọi mấy cô nương đến hầu hạ hắn.
Lúc hắn bị đám ong bướm kia vây quanh, Vũ Văn Anh đã cùng nữ tử kia quẹo vào nơi vắng người. Hắn thừa biết nơi đó chính là khuê phòng, nơi làm chuyện ấy, liền nổi trận lôi đình, không chút thương hoa tiếc ngọc quát to:
– Cút hết đi!
Nữ tử thanh lâu bị hắn mắng cho như vậy, cộng thêm việc bị khí thế mãnh liệt của hắn dọa sợ, lập tức tránh hết sang một bên. Hách Liên Quyết bước nhanh đến chỗ Vũ Văn Anh vừa biến mất, đi dọc theo hành lang, nghe thấy vô số lời lẽ *** đãng truyền ra từ trong phòng. Càng nghe càng phát điên, hắn cũng không rõ Vũ Văn Anh ở phòng nào, tâm can gần như bị thiêu đốt, chỉ cần tưởng tượng Vũ Văn Anh cùng nữ nhân khác giao triền ở trên giường……
Ánh mắt hắn hằn lên tia máu. Mặc kệ! Tùy tiện đạp cửa một gian phòng, haii người đang cao hứng bên trong lập tức kinh hô. Không phải Vũ Văn Anh! Hách Liên Quyết còn chẳng thèm đóng cửa, lại đi đạp cửa phòng khác…… Cứ thế đạp cửa một hồi, cuối cùng hắn cũng tìm thấy người cần tìm……
Hành lang trở nên hỗn loạn, những người bị hắn đạp cửa định chạy đến quát hắn, thế nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của hắn, lại không dám tiến gần, chỉ biết trút giận lên đầu tú bà. Còn tú bà tội nghiệp chỉ có thể cuống quít trấn an mấy người đang bất mãn này.
Trong phòng, Vũ Văn Anh bị một nữ tử đè xuống giường, vẻ mặt thất kinh. Nữ tử kia gần như ***, còn tiện tay cởi đồ giúp Vũ Văn Anh. Thấy Hách Liên Quyết xuất hiện, y đầu tiên thấy cả kinh, sau đó lại tỏ ra lạnh nhạt, nhưng vẻ mặt lại có chút nhẹ nhõm.
Hách Liên Quyết trân trối nhìn Vũ Văn Anh, sau đó quay sang nhìn nữ tử kia, sắc mặt đen sì nói:
– Cút ra ngoài.
Nữ tử xuất thân nơi thanh lâu hỗn tạp này có hơi kinh hoảng nhưng chỉ trong chốc lát, thản nhiên đứng dậy, nhặt nhanh quần áo rồi mặc vào, động tác uyển chuyển như người trong tranh. Hách Liên Quyết cũng không giục ả, ánh mắt khó nói nhìn Vũ Văn Anh. Còn y bình tĩnh ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo, không thèm liếc nhìn hắn.
Lúc Vân Thu rời khỏi còn chu đáo khép cửa lại. Vũ Văn Anh cúi đầu, nhìn thấy Hách Liên Quyết mạnh mẽ tiến lại gần rồi dừng lại ngay trước mặt y.
– Ngươi đến đây làm gì? – Thanh âm cố gắng kiềm chế của Hách Liên Quyết từ trên nói xuống.
Vũ Văn Anh thấy giọng hắn có vẻ lạ, ngẩng đầu lên, không hề nao núng nhìn hắn:
– Ta đến đây làm gì, chẳng phải Vương gia cũng thấy rồi sao?
Vừa dứt lời, Vũ Văn Anh liền cảm giác cả người mình bị một cỗ lực lớn đẩy ngã xuống giường. Đau quá…… Vũ Văn Anh còn chưa kịp kêu đau, cằm đã bị bóp chặt:
– Anh nhi, đừng chọc giận ta! – Cho dù ánh mắt hắn đã nói hết tâm tư hắn hiện giờ, nhưng Vũ Văn Anh vẫn cảm thấy Hách Liên Quyết đang cố gắng kiềm chế bản thân.
Y khẽ cười:
– Vương gia, chẳng phải ta đã nhắc đi nhắc lại với ngài rồi sao? Ta không phải Vũ Văn Anh, ta là Ân Thiên Hòa. Đồ vô dụng kia chẳng phải đã bị ngài giết chết rồi sao? Ha ha, y quả thực rất đáng chết, vốn chỉ là một tên phế vật, sống cũng chẳng ích gì, ngược lại còn tăng thêm gánh nặng cho người khác!
– Câm mồm cho ta! – Hách Liên Quyết đấm mạnh xuống, sượt qua tai Vũ Văn Anh. Hắn không cho phép bất cứ ai nói xấu Anh nhi, vũ nhục y, cho dù người đó là hắn!
Lớp đệm trên giường rất dày, nhưng Vũ Văn Anh vẫn cảm giác được lực đấm của Hách Liên Quyết. Thấy ánh mắt hắn có chút thống khổ cùng tuyệt vọng, y quay đầu đi, cứng đầu nói tiếp:
– Hơn nữa, đồ vô dụng kia…… luôn kính trọng Vương gia, còn Ân Thiên Hòa ta đối với ngài chỉ có cảm giác kính sợ, không hơn.
Vũ Văn Anh có thể cảm thấy toàn thân Hách Liên Quyết cứng đờ lại, cố gắng kiềm chế khỏi run rẩy. Y không dám nhìn hắn, thầm nhắc nhở bản thân rằng mình chỉ là món đồ chơi đối với hắn, hắn không thể làm cho y rơi vào lưới tình lần nữa.
Bỗng nhiên cảm thấy khuôn ngực lành lạnh, Vũ Văn Anh kinh hãi:
– Ngươi… ngươi định làm gì?
Nét thống khổ trong ánh mắt người kia đã biến mất, khuôn mặt hắn chỉ hiện ra nụ cười tàn nhẫn:
– Làm gì ư? Ta giúp ngươi nhớ lại chuyện trước kia! Chẳng phải ngươi không thừa nhận mình là Vũ Văn Anh sao? Được thôi, ta giúp ngươi nhớ lại! Tất cả quá khứ, ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không thể quên!
Nụ hôn không chút ôn nhu trộn lẫn với mùi máu dường như rút sạch khí lực của Vũ Văn Anh, khiến y không thể chống cự lại.
– Không! Dừng lại, đừng để ta hận ngươi, Hách Liên Quyết! – Vũ Văn Anh lần đầu tiên sau một thời gian dài gọi thẳng tên hắn, thanh âm tràn ngập sợ hãi cùng thê lương.
– Hận ư? – Hách Liên Quyết nheo mắt lại. – Tốt thôi, nếu ngươi không yêu ta, vậy cứ hận ta đi!
Lúc này, Hách Liên Quyết đã hoàn toàn mất trí, không chút lưu tình cắn mút da thịt Vũ Văn Anh. Vũ Văn Anh giãy giụa cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn. Hách Liên Quyết rút dây lưng, trói chặt hai tay Vũ Văn Anh, đặt lên trên đầu, triệt tiêu mọi cố gắng trốn thoát của y. Sự động chạm của Hách Liên Quyết cùng cảm giác đau đớn lan tỏa khắp người y, hơi ấm nơi khoang miệng tựa hồ như muốn phá nát y. Khi hắn nhét phân thân thô to nóng rực kia vào người Vũ Văn Anh, y rốt cuộc cũng không chịu được mà kêu lên đầy thống khổ.