Chất Tử Vu Li

Chương 48



CHƯƠNG 48

– Y không thể cưới nàng ấy làm vợ! – Hách Liên Quyết đẩy cửa xông vào, hắn thừa biết Vũ Văn Hàm dám không nể mặt hắn là có chuẩn bị trước, không nghĩ tới sự xuất hiện của mẫu thân Vũ Văn Anh. Như hắn biết, Vũ Văn Anh từ nhỏ luôn gắn bó với Mục phi, khỏi nói cũng biết lời của Mục phi rất ảnh hưởng tới y.

Vũ Văn Anh thấy hắn đi vào, vội vàng chắn trước người Mục phi theo phản xạ, sợ hắn tức giận làm hại bà. Muc phi nhìn sắc mặt khó coi của người vừa tiến vào, lại nhìn sang đứa con mình, có chút lưỡng lự hỏi:

– Vị này là……

Hách Liên Quyết không đáp, chỉ nhìn Vũ Văn Anh. Thấy hắn không trả lời, sắc mặt Vũ Văn Anh tái lại, tất nhiên y không thể nói cho Mục phi biết mối quan hệ của hai người, nếu biết được con mình đã bị nhơ bẩn như vậy, bà làm sao sống nổi.

– Đây là Cửu vương gia của Đông Ly quốc, Vũ Thân vương Hách Liên Quyết. – Vũ Văn Anh cắn môi nói, ánh mắt khẩn cầu nhìn Hách Liên Quyết. Y tuyệt đối không muốn mẫu thân mình biết chuyện tình mà chính y cũng thấy kinh hãi kia.

– Đông Ly? – Mục phi hoảng sợ. Chẳng lẽ người đứng trước mặt mình đây chính là Vũ Thân vương lãnh khốc vô tình mà thiên hạ đồn đại sao? Vì con mình bị đem sang Đông Ly làm chất tử, thái độ của Mục phi đối với nơi đó cũng không tốt đẹp mấy. Tuy rằng bà không màng thế sự, nhưng mỗi lần có tin tức gì của Vũ Văn Anh thì bà lại cực kỳ quan tâm. Vì vậy, bà đương nhiên biết Vũ Văn Anh khi còn là chất tử, đã từng ở lại Vũ Thân vương phủ một thời gian khá dài.

Miệng Mục phi hết há ra rồi ngậm lại, do dự hồi lâu cũng nói ra:

– Tại sao Cửu vương gia lại không cho con ta cưới vợ?

Hách Liên Quyết nhìn Mục phi, Vũ Văn Anh đúng là đã thừa hưởng đôi mắt hiền dịu từ bà, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng hơi lạnh lùng:

– Bởi vì y là……

– Hách Liên Quyết, ngươi im miệng cho ta! – Vũ Văn Anh hốt hoảng quát lên, sắc mặt trắng bệch. Vì động mạnh, vết thương chỗ kín lại nhói đau, đau đến mức cả người phát run, sợ bị Mục phi phát hiện, y chỉ biết âm thầm chịu đựng.

Ánh mắt nghi hoặc của Mục phi nhìn hai người, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu khiến bà kinh hãi, không khỏi tức giận nhìn Vũ Văn Anh:

– Anh nhi, trước kia ta nghe nói con đã từng ở Vũ Thân vương phủ làm…… – …… Người tình của Vũ Thân vương, những chữ này khiến bà không thốt ra được. – Có thật không?

Vũ Văn Anh cúi đầu, hai vai không ngừng run rẩy, dường như gắng sức kìm nén thứ gì đó lại. Thấy y không trả lời, tâm Mục phi càng lúc càng lạnh, cả người dường như vô lực:

– Con… con…… Chẳng lẽ lời đồn đó là thật? – Thanh âm Mục phi run run, vẫn mang theo chút hy vọng.

Hách Liên Quyết nhìn thấy dáng vẻ cô độc của Vũ Văn Anh, thầm đau xót, muốn dỗ dành y, liền nói:

– Mục phi nương nương sao lại nói vậy? Ta với Thập tam hoàng tử chưa bao giờ vượt quá khuôn phép, sao lại có người rỗi hơi bịa đặt chuyện linh tinh như vậy?

Sắc mặt Mục phi cũng dịu bớt, cúi đầu nhìn con trai mình, chỉ thấy Vũ Văn Anh chăm chăm nhìn Hách Liên Quyết, còn hắn lại ngoảnh mặt đi. Không hiểu vì sao, khi nghe thấy hắn khách khí gọi Thập tam hoàng tử như y chỉ là người dưng, y lại thoáng buồn.

– Anh nhi, đúng vậy không? – Mục phi hỏi.

Vũ Văn Anh thu hồi ánh mắt, cúi đầu, lễ phép nói:

– Đúng thế, thưa mẹ.

– Thế sao người con lại có vết này? – Mục phi chỉ vào vết đỏ hồng trên ngực y, vừa nãy y vung tay mà lộ ra, hiển nhiên bà biết đây là vết gì.

Vũ Văn Anh nhìn dấu hôn ngân Hách Liên Quyết lưu lại trên người mình, vội vàng kéo áo che đi:

– Mẹ… mẹ à…… cái đó…… đó là……

– Hôm qua, binh lính ở doanh trại rủ Thập tam hoàng tử đến thanh lâu. – Hách Liên Quyết thản nhiên nói. – Mục phi nương nương nói xem, người ta đến nơi đó làm gì cơ chứ?

Nghe giọng điệu thản nhiên của Hách Liên Quyết, dù Mục phi nương nương đã đến tuổi này rồi vẫn thấy xấu hổ, ngượng ngùng hồi lâu mới lên tiếng:

– Vậy tại sao Vương gia lại không cho Anh nhi cưới vợ?

– Cái đó… – Hách Liên Quyết mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Anh đang căng thẳng nhìn hắn. – Mục phi nương nương đừng lo, bởi vì mấy ngày trước Thập tam hoàng tử cảm thấy không khỏe, hôn sự lại dễ làm thân thể mệt nhọc. Thập tam hoàng tử nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe hẳn đã, còn chuyện kết hôn, theo ta thì cứ từ từ.

– Anh nhi, con thấy không khỏe chỗ nào? – Mục phi sốt sắng hỏi.

– Không…… không sao đâu, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe thôi ạ. – Vũ Văn Anh có chút chột dạ nói.

– Hoàng thất chẳng ai chịu quan tâm đến sức khỏe bản thân, dân gian hay nói ‘bệnh lai như sơn đảo’ (bệnh đến như núi đổ), dù bệnh nhẹ cũng không được coi thường. Ta lại không thường xuyên bên cạnh chăm sóc con, con phải tự lo cho mình. – Mục phi nói nghiêm túc.

– Vâng, con nhớ kỹ rồi. – Thấy Mục phi lo lắng như vậy, Vũ Văn Anh càng thêm xấu hổ.

– Trời cũng không còn sớm, Mục phi nương nương mau về nghỉ ngơi. – Hách Liên Quyết nói.

Mục phi nhìn hắn, lại nhìn sang Vũ Văn Anh, lưỡng lự nói:

– Cửu vương gia ngài……

– Ta còn một số chuyện cần bàn với Thập tam hoàng tử, tối nay sẽ về phòng.

– Vậy ta ra ngoài trước, Anh nhi cũng nghỉ ngơi đi. – Mục phi dịu dàng nhìn con trai mình, gật đầu với Hách Liên Quyết, sau đó đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Vũ Văn Anh định nói gì, Hách Liên Quyết liền ra hiệu im lặng. Y khó hiểu nhìn hắn, hắn liền thì thầm vào tai y:

– Mẹ ngươi còn ở bên ngoài, muốn bà nghe thấy những thứ không hay sao. – Nói xong còn cười cợt y.

Vũ Văn Anh trừng mắt nhìn hắn, cũng thấp giọng nói:

– Ngươi còn ở đây làm gì?

Hách Liên Quyết cố ý nói to cho Mục phi ở bên ngoài nghe thấy:

– Thập tam hoàng tử hôm nay thân thể không khỏe, việc cưỡi ngựa cũng nên gác lại thôi. – Miệng thì nói toàn điều đứng đắn, tay hắn lại không để yên, kéo Vũ Văn Anh vào lòng, thấp giọng nói. – Vừa nãy động đến vết thương đúng không? Có đau không?

– Được…… – Vũ Văn Anh cao giọng nói cho cả Mục phi bên ngoài nghe, sau đó nhỏ giọng nói. – Không liên quan tới ngươi! – Bởi vì Mục phi ở bên ngoài, y cũng không dám động mạnh, sợ bà nghe thấy.

– Được thôi, không liên quan đến ta. – Hách Liên Quyết cười nói, giọng điệu như đang dỗ dành trẻ nhỏ, hắn cũng không làm chuyện quá đáng, chỉ xoa đầu y.

Vũ Văn Anh bị hắn ôm đến nỗi toàn thân cứng ngắc hồi lâu, nói:

– Trời tối rồi, Cửu vương gia cũng nên về phòng.

Hách Liên Quyết nghe vậy, cứng người lại, thần sắc phức tạp nhìn Vũ Văn Anh, thản nhiên nói:

– Ta biết rồi. – Sau đó buông Vũ Văn Anh ra.

Nhìn thấy y nằm xuống giường, đắp chăn kín mít, không thèm nhìn tới hắn, ánh mắt Hách Liên Quyết hơi động, sau đó đứng lên, đi ra ngoài không ngoái đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.