CHƯƠNG 59
Vũ Văn Du Dương bối rối nhìn Vũ Văn Anh, cười nói:
– Quả nhiên Cửu vương gia đối với tiểu tướng quân không giống người khác.
– Ngươi nói sai rồi, bổn vương đặc biệt vì Thanh Dục mà đến, người ngoài không quan hệ. – Hách Liên Quyết hờ hững liếc qua Vũ Văn Anh.
Người ngoài? Vũ Văn Anh cắn chặt môi dưới, quả nhiên hắn chỉ coi mình như món đồ chơi, chơi chán rồi vô tâm ném sang một bên, chẳng thèm liếc mắt đến. Thanh Dục là tên hiệu của Vũ Văn Du Dương, y chỉ nhớ lúc còn bé nghe mẫu thân của Vũ Văn Du Dương gọi hắn một lần, còn sau khi mẫu thân hắn qua đời thì chưa từng có ai đủ thân thiết để gọi cái tên đó. Hiện giờ nghe Hách Liên Quyết gọi hắn như vậy, quan hệ của hai người nhất định không bình thường. Cứ nghĩ đến điều này, Vũ Văn Anh cảm thấy tâm mình trùng xuống, hít thở cũng khó khăn.
Vũ Văn Du Dương quan sát phản ứng của Vũ Văn Anh bằng đuôi mắt, khóe môi lộ ra ý cười, thầm than nhẹ, uổng công hắn nghĩ rằng Hách Liên Quyết rất coi trọng Vũ Văn Anh, nhưng giờ xem ra y chẳng khác gì quân cờ Hách Liên Quyết đùa nghịch mà thôi.
– Nếu vậy, hôm nay tiệc rượu dừng ở đây, hai vị tướng quân mời về phòng nghỉ ngơi, Cửu vương gia theo ta về phòn ôn chuyện nhé. – Khi nói chuyện, Vũ Văn Du Dương nhìn Hách Liên Quyết bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Vũ Văn Anh càng trắng bệch, bàn tay đặt trên bàn càng xanh xao, Ân Thiên Hòa thấy thế vội nói:
– Vậy thần xin cáo lui. – Nói xong liền kéo Vũ Văn Anh xuống.
Mùi gỗ đàn hương trôi lững lờ quanh phòng, ở giữa có kê một chiếc giường bằng gỗ đàn hương, trụ giường khắc hình giao long khí thế ngửa đầu lên trời thét dài, thấu tận trời xanh. Đằng sau lớp lớp màn lụa trắng, tiếng thở dốc cùng rên rỉ dồn dập vang lên không ngớt, từ bên ngoài mơ hồ nhìn thấy hai thân thể quấn quít nhau trên giường.
Người nằm dưới có làn da khỏe mạnh mịn màng, vì động tình mà hồng hào, đôi mắt bị khoái cảm kích thích mà phủ một tầng nước mỏng, ánh mắt mê man nhìn nam nhân đang nằm trên mình.
Thấy thần sắc mê ly của người kia, Hách Liên Quyết châm chọc:
– Mới chỉ trêu chọc một tý thôi mà đã hưng phấn như vậy rồi, nếu bộ dáng này mà bị thuộc hạ ngươi nhìn thấy thì sao nhỉ?
Vũ Văn Du Dương ôm chầm lấy hai vai Hách Liên Quyết, mỉm cười quyến rũ:
– Ngươi thấy Vũ Văn Du Dương ta đây để tâm đến ánh mắt người đời sao? Huống hồ, có thể cùng ngươi ân ái, Thanh Dục chết cũng cam lòng. – Nói xong còn tự nguyện mở rộng hai chân, đón nhận lửa nóng từ Hách Liên Quyết, sau đó hai chân cuốn chặt lấy thắt lưng hắn, không ngừng cọ xát đầy khiêu khích.
Hách Liên Quyết cứng người lại:
– Đây là do ngươi tự chuốc lấy đấy nhé. – Nói xong, hắn đưa người, đâm vật to lớn nóng rẫy kia vào lối vào đã được mở rộng và bôi trơn.
– A___! – Vũ Văn Du Dương không nén được đau mà kêu lên.
Cửa vào lập tức co rút càng kích thích Hách Liên Quyết, không đợi Vũ Văn Du Dương kịp làm quen, hắn bắt đầu ra vào không ngừng, mỗi lần đều rút hết ra rồi kịch liệt đâm thẳng vào, chẳng mấy chốc ga giường liền nhiễm chút máu, nhưng Hách Liên Quyết vẫn không ngừng lại, ngược lại còn gia tăng tốc độ, không chút thương tiếc xỏ xuyên.
Thống khổ và khoái cảm mãnh liệt đồng thời ập đến, Vũ Văn Du Dương giống như đang chịu tra tấn mà không cách nào chống đỡ, chỉ có thể vô lực bám chặt lấy hai vài Hách Liên Quyết, mặc kệ hắn tùy ý xâm chiếm thân thể mình.
Sắp tới đỉnh điểm, Vũ Văn Du Dương không nhịn được định cắn vai Hách Liên Quyết, lập tức bị một bàn tay to lớn ngăn lại, ánh mắt Hách Liên Quyết trở nên lạnh lùng:
– Ngoan ngoãn nằm dưới thân bổn vương mà hưởng thụ, đừng làm mấy hành động thừa thãi.
Vũ Văn Du Dương liền giả bộ ủy khuất:
– Ngươi đúng là chẳng thay đổi chút gì, lâu lâu không chiều bạn tình được một chút à? – Hách Liên Quyết từ trước đến giờ luôn thập phần bá đạo, tùy tiện đùa nghịch thân thể người khác, chẳng thèm mảy may để ý đến đối phương, lên giường cùng hắn luôn có cảm giác bản thân chỉ là công cụ phát tiết dục vọng không hơn, ngay cả một cái hôn cũng keo kiệt. Giống như vừa nãy, Hách Liên Quyết chẳng thèm hôn hắn một cái, chỉ trực tiếp đâm vào.
Hách Liên Quyết cười lạnh rồi rút khỏi thân thể người kia, khiến Vũ Văn Du Dương hít một hơi sâu.
– Nếu muốn lên giường với bổn vương, vậy thì nên ngoan ngoãn làm những gì nên làm.
– Thế thì sao lại thế này? – Vũ Văn Du Dương thấy Hách Liên Quyết mặc quần áo vào, dục vọng còn chưa thỏa liền ngồi dậy, ánh mắt chú ý đến dấu răng trên vai hắn.
Hách Liên Quyết cúi đầu nhìn dấu răng kia, sắc mặt cũng dịu xuống vài phần, thuận miệng nói:
– Mèo cắn. – Con mèo con của hắn trước kia chỉ có tài giương móng vuốt cùn trước mặt hắn, nhưng giờ răng nanh móng vuốt đều đã mọc đầy đủ hết rồi. Nghĩ đến đây, khóe môi Hách Liên Quyết có chút cười khổ.
– Đừng nói là Vũ Văn Anh chứ? Vũ Văn Bỉnh kia bình thường vô dụng, ai ngờ tin tức cũng chuẩn phết. – Vũ Văn Du Dương khoác thêm một tấm trường bào trắng, còn được Hách Liên Quyết khoác thêm một tấm áo xanh, nhưng làn da trước ngực vẫn hở ra một khoảng lớn, hai trái hồng anh dựng thẳng vẫn ẩn hiện sau lớp áo. – Không ngờ cái đồ vô dụng đó có thể lọt vào mắt ngươi.
Ánh mắt lạnh như băng của Hách Liên Quyết phóng về phía người kia, thanh âm cũng lạnh xuống:
– Đừng để bổn vương nghe thấy câu đó lần thứ hai. – Ngừng một chút rồi nói tiếp. – Quả nhiên ngươi đồng ý liên thủ với Vũ Văn Bỉnh. – Nói xong hơi nghiêng người, nâng cằm người kia lên. – Thanh Dục mà bổn vương biết là người không hứng thú với chuyện tranh quyền đoạt vị, sao bây giờ lại nhận lời giúp Vũ Văn Bỉnh? Sao vậy? Lãnh thổ vẫn là ưu tiên sao?
Vũ Văn Du Dương hất tay hắn ra, hơi giận dữ nói:
– Vũ Văn Du Dương ta chẳng lẽ lại là kẻ hám danh hám lợi như vậy?
– Chi là có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ không ai có thể ngăn chặn Cửu vương gia? Hừ, chỉ là giúp Vũ Văn Bỉnh chút đỉnh, nhân tiện diệt trừ chướng ngại vật trước mặt Vũ Văn Du Dương ta, chẳng lẽ lại không nhận lời? – Ánh mắt Vũ Văn Du Dương chợt lạnh xuống, vừa dứt lời, liền cảm giác một cỗ hàn khí ập thẳng vào mặt, không kịp trốn tránh, mở mắt ra thì thấy trên tay Hách Liên Quyết đang cầm một thanh chủy thủ kề sát mắt hắn, chỉ kém chút xíu thì đôi mắt hắn liền mù. Vũ Văn Du Dương chỉ cảm giác được một luồng hàn khí xoẹt đến, hai đồng tử nhanh chóng co rút lại.
Toàn thân Hách Liên Quyết toát ra sát khí nồng đậm, đủ để cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy đếu vô lực ngã xuống, Vũ Văn Du Dương cảm thấy trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống. Hách Liên Quyết đột nhiên đổi giọng ôn nhu nhưng vẫn kiên quyết, sặc mùi nguy hiểm:
– Nghe cho rõ đây, bất luận kẻ nào dám động vào một sợi tóc của y, bổn vương sẽ đòi lại gấp trăm gấp nghìn lần, ngươi cũng không là ngoại lệ. Đừng cho bổn vương lý do để giết ngươi.
Nói xong, Hách Liên Quyết chậm rãi thu chủy thủ lại, nhìn thấy bộ dáng sợ mất mật của Vũ Văn Du Dương, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó khôi phục bộ dáng bình thường, ôn nhu vuốt ve mặt người kia:
– Nhưng đương nhiên nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương sẽ không gây khó dễ cho Thanh Dục.
Vũ Văn Du Dương cười lạnh:
– Hừ, ở trên giường còn ôn nhu như vậy, chớp mắt một cái liền nhẫn tâm, Quyết, thảo nào đến giờ ngươi vẫn chưa thu phục được Thập tâm hoàng đệ. – Nhìn thấy sắc mặt Hách Liên Quyết vẫn bình thản, hắn cười đắc ý. – Theo ta biết, đệ đệ đó của ta, chỉ cần người khác đối tốt với y thì y cũng thân thiện. Nhưng hiện giờ y thấy ngươi như thấy quỷ như vậy, xem ra y cũng nếm qua không ít đau khổ nhỉ.
Mấy lời này đánh đúng chỗ đau của Hách Liên Quyết, thấy sắc mặt hắn lại khó coi, Vũ Văn Du Dương cũng không nghi ngờ gì nữa, quả nhiên Vũ Văn Anh bị Hách Liên Quyết hành không ít, liền cười to:
– Không ngờ rằng Cửu vương gia cũng có lúc thẹn quá hóa giận. – Mặc nhiên không nhớ tới việc suýt nữa thì bản thân bị chọc mù mắt.
– Nghe nói kỹ viện chuyên thám thính tin tức của Vũ Văn Bỉnh ở Lương thành vừa bị cháy, có phải do Cửu vương gia làm không? – Vũ Văn Du Dương đột nhiên hỏi.
Hách Liên Quyết cười khẩy:
– Ha, thiên tai nhân họa khó lường, một kỹ viện nho nhỏ bị cháy, sao lại đổ lên đầu bổn vương?
– Hứ, ta không tin, trên đời này còn ai có năng lực như vậy. Hơn nữa…… – Vũ Văn Du Dương ngả ngớn lên người Hách Liên Quyết. – …… lại còn định giấu ta sao?
– Lảm nhảm xong chưa? – Hách Liên Quyết lạnh lùng liếc người kia. – Lảm nhảm xong rồi thì nói cho ta biết quân của Vũ Văn Bỉnh mai phục ở đâu?
__________________________
– Thiên Tường, muộn rồi sao chưa đi ngủ? – Ân Thiên Hòa thấy Vũ Văn Anh đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, thỉnh thoảng lại lơ đãng nhìn về phía phòng của Vũ Văn Du Dương, hành động này của y càng khiến thị vệ đứng gác trong sân chú ý đến nhất cử nhất động của y. Thâm tâm có chút không đành lòng, vừa nãy mật thám báo lại cho Ân Thiên Hòa biết hai người Hách Liên Quyết và Vũ Văn Du Dương đang làm chuyện mây mưa trong phòng, giờ hắn đang lưỡng lự không biết có nên nói cho Vũ Văn Anh hay không.
– Đại ca, huynh đi ngủ trước đi, đệ không ngủ được. – Vũ Văn Anh nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía căn phòng đã sớm tắt đèn kia.
– Đừng nhìn nữa, Cửu vương gia đêm nay sẽ không đi ra đâu. – Ân Thiên Hòa rốt cuộc cũng hạ quyết tâm nói ra.
Vũ Văn Anh ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Ân Thiên Hòa. Rốt cuộc vẫn không đành lòng, Ân Thiên Hòa kéo Vũ Văn Anh vào trong phòng, ấn y ngồi xuống giường. – Ngoan ngoãn đi ngủ đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.
Vũ Văn Anh ngẩng đầu nhìn hắn:
– Đại ca, huynh biết rõ đúng không?
Ân Thiên Hòa thấy ánh mắt có chút chờ mong, có chút do dự của y, liền cảm thấy lúng túng, rốt cuộc cũng không đành lòng để y thương tâm. Nhìn hắn lúng túng, Vũ Văn Anh dường như hiểu ra chuyện gì, yên lặng nằm xuống, đắp kín chăn:
– Đệ hiểu rồi, đại ca cũng nghỉ sớm đi.
Ân Thiên Hòa thấy y quay lưng về phía mình, rất gầy yếu, rất cô đơn. Lần đầu tiên hắn gặp y đã thấy y rất hiếm khi cười, kỳ thật nếu Vũ Văn Anh đồng ý, hắn có thể chăm sóc y cả đời. Thế nhưng, tâm Vũ Văn Anh đã chọn Hách Liên Quyết, mà trên đời này, người có thể địch nổi Đông Ly Vũ Thân vương có mấy ai? Khẽ thở dài, Ân Thiên Hòa đắp lại chăn cho y rồi lui xuống.