CHƯƠNG 74 PN2
Lư hương cao tỏa khói nhẹ, Hách Liên Mặc và Hách Liên QUyết đang bàn việc định tội Chúc quốc thư, đột nhiên mây đen giăng kín trời, một trận gió lạnh thổi qua, mưa rào rào rơi xuống. Hách Liên Quyết nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày. Sao tự dưng trời lại đổ mưa thế này, mấy hôm nay đều nắng cơ mà!
Hách Liên Mặc giật mình khi Hách Liên Quyết đột nhiên đứng dậy, chẳng thèm chào hỏi câu nào, cứ thế bước ra ngoài, giơ tay ra hứng trời, quả nhiên mưa. Ai da, mưa thế này thì có người ăn đủ.
Xe ngựa Hách Liên Quyết chạy như bay trên đường, vừa vào trong phủ, quả nhiên thấy Vũ Văn Anh nhăn nhó nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt răng, còn Diệu Ngôn lo lắng đứng bên hầu hạ.
– Vương, Vương gia, ngài đã về. – Hai mắt Diệu Ngôn sưng đỏ, thấy Hách Liên Quyết như thấy cứu tinh, quỳ rạp xuống.
Hách Liên Quyết vội vàng đi tới, ôm lấy Vũ Văn Anh. Y liền cuộn chặt mình trong lòng hắn, không ngừng run rẩy, hơi thở hỗn loạn. Hách Liên Quyết nhẹ nhàng nâng mặt y lên, lau mồ hôi trên trán, xót xa hôn lên mặt y, sau đó cầm lấy một bàn tay của y lên, nhẹ nhàng xoa bóp.
Vũ Văn Anh chỉ cảm giác được cổ tay mình như có hàng trăm hàng nghìn con kiến lửa cắn xé, cơn đau thấu xương khiến y không muốn động tay động chân, đúng lúc đó có một luồng khí ấm áp thổi vào cơ thể y, khiến tứ chi lạnh như băng của y dần ấm lại, ngay lập tức y biết rằng đó là Hách Liên Quyết đang truyền chân khí cho y.
Cơn đau dần tan đi, Vũ Văn Anh cuối cùng cũng thấy rõ người trước mặt, đôi mắt sâu thẳm chan chứa lo lắng, y cố hết sức đưa tay quàng lấy cổ hắn, mặt dụi vào ngực hắn:
– Quyết, ta hết đau rồi.
– Ừ. – Hách Liên Quyết cúi đầu đáp lại, bàn tay rộng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của y, giúp y lau mồ hôi trên trán, sau đó quay sang nói với Diệu Ngôn. – Đi lấy một bộ quần áo sạch đến đây.
– Vâng! – Diệu Ngôn đáp.
Quần áo dâng lên, Hách Liên Quyết cho Diệu Ngôn với mấy người hầu lui xuống, sau đó mới cởi bộ đồ thấm đẫm mồ hôi của Vũ Văn Anh ra, giúp y lau rửa, mặc quần áo vào, sau đó đưa y lên giường, đắp chăn cẩn thận. Có lẽ quá mệt mỏi, Vũ Văn Anh liền nhắm mắt lại như đang ngủ.Chờ một lúc sau Hách Liên Quyết mới rời đi, phát hiện ra vạt áo mình bị y nắm lấy không rời, đành ngồi lại bên giường.
Người trong lòng lạnh lẽo như băng, thỉnh thoảng lại bất an dụi dụi vào người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vì đau, giống như cơn đau len lỏi cả vào giấc ngủ của y. Hách Liên Quyết càng cảm thấy phiền não, dần dần hô hấp của y cũng bình ổn, hắn mới nhẹ nhàng tách tay y khỏi vạt áo mình rồi rời đi.
– Khang Tề An đâu? – Đứng trước cửa, Hách Liên Quyết âm trầm hỏi.
Phùng Trữ và Phùng Lập đứng gác bên ngoài bị hỏi đến đều run sợ, Vương gia lúc này còn đáng sợ hơn cả Tu La. Từ khi công tử quay về phủ, Vương gia rất ít khi tức giận, nhưng dạo gần đây sức khỏe công tử càng lúc càng kém đi, dẫn đến tính tình Vương gia cũng xấu đi. Mọi người trên dưới vương phủ đều bị mắng mấy lần, ai ai cũng thấy bất an, chỉ lo mình phạm lỗi.
– Bẩm Vương gia, Khang thống lĩnh ra ngoài còn chưa về. – Phùng Trữ quỳ xuống đáp.
– Khi nào hắn về thì bảo đến gặp ta ngay! – Hách Liên Quyết lạnh lùng nói.
– Rõ! – Phùng Trữ đáp, sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng, người trong phủ đã lâu không thấy khí thế của Vương gia, thầm thương cảm cho Khang Tề An.
________________________
– Kết quả sao rồi? – Hách Liên Quyết khoanh tay, đưa lưng về phía Khang Tề An.
– Bẩm Vương gia, quyển sách ngài sai ta tìm đã ở trong tay, chỉ là đường xá xa xôi, cần thêm chút thời gian.
Hách Liên Quyết nhíu mày, xoay người lại:
– Thêm chút thời gian? Chút là bao lâu?
Khang Tề An không khỏi giật mình, tính tình Vương gia dạo này tốt lắm cơ mà, sao giờ lại thành ra thế này, vội vàng nói:
– Trong vòng năm ngày, nhất định sẽ đến kinh thành.
– Năm ngày? – Hách Liên Quyết biến sắc. – Tối đa là ba ngày, cho dù ngựa chạy đến sùi bọt mép mà chết, trong vòng ba ngày phải trình lên. Nếu không ngươi tự xử đi. – Hắn lạnh lùng nói.
– …… Rõ, thưa Vương gia. – Khang Tề An nói.
_______________________
– Huyền thiên lưỡng nghi kinh? Quyết, đây là cái gì? – Vũ Văn Anh ngồi ở trên giường, khoác bộ đồ ngủ rộng thùng thình, vì thế nhìn rõ mấy dấu vết đỏ đỏ hồng hồng mà Hách Liên Quyết lưu lại đêm qua, khiến người ta nhìn thấy mà mơ mộng đến nhiều chuyện.
Hách Liên Quyết đang mặc quần áo, nghe y hỏi liền quay đầu lại, chống tay cạnh người y, cắn xương quai xanh của y:
– Sách dạy cách điều tức nội khí, cứ học theo sách này, tay chân ngươi sẽ khỏi hoàn toàn.
– Thật…… không? – Răng Hách Liên Quyết nghịch ngợm xương quai xanh của y, không khỏi khiến y thở dốc.
Giống như lên cơn nghiện, lần nào bắt đầu Hách Liên Quyết cũng chỉ muốn trêu đùa y thôi, nhưng sau đó lại không làm chủ được bản thân mà lật qua lật lại Vũ Văn Anh đến mấy lần. Hắn đặt y lên giường, điên cuồng hôn khắp người y, bàn tay không an phận mà luồn vào trong quần áo sờ loạn.
Không dễ dàng gì Hách Liên Quyết mới buông môi y ra, tiếp tục di chuyển nụ hôn xuống dưới, Vũ Văn Anh lúc này mới có cơ hội mở miệng:
– Ô…… Quyết, ngươi phải lâm triều mà…… A……
Hách Liên Quyết cắn điểm nhỏ trước ngực y, Vũ Văn Anh ủy khuất nhìn hắn, hắn lúc này mới ngẩng đầu lên, hôn lên khuôn mặt đỏ hồng của y, cười nói:
– Ngoan ngoãn ở nhà luyện, khi về ta sẽ kiểm tra, luyện không tốt sẽ bị trừng phạt nha. – Nói xong hắn còn nhéo mũi y, rồi mới cười lớn rời đi.
Vũ Văn Anh quan sát quyển ‘Huyền thiên lưỡng nghi kinh’ kia hết một lượt rồi vất sang một bên, mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài tìm Hách Liên Chinh đi chơi, hoàn toàn không nhớ đến lần trước chỉ cần nhìn thấy Hách Liên Chinh liền bỏ chạy.
Giữa trưa, Hách Liên Quyết trở về phủ, chẳng thấy bóng dáng Vũ Văn Anh đâu, liền hỏi Diệu Ngôn:
– Công tử đâu?
– Bẩm Vương gia, công tử từ sáng đã ra ngoài tìm Thập thất vương gia rồi ạ.
– Cái gì? Gọi Phùng Lập đi bắt y về. – Hách Liên Quyết phất tay, cởi áo khoác ra, lúc này mới nhìn thấy quyển kinh thư Vũ Văn Anh vất trên giường. Thở dài, giang hồ thì tranh đoạt nhau lấy quyển sách này, còn vật nhỏ kia lại chẳng thèm liếc mắt.
Vũ Văn Anh ra ngoài có hẳn một đoàn thị vệ theo sau, căn bản là y không để ý thôi. Thế nên Phùng Lập cũng không mất công tìm thấy y rồi mang về. Hách Liên Quyết đang nằm trên giường lật qua lật lại quyển kinh thư, vừa thấy Vũ Văn Anh, sắc mặt liền lạnh xuống, ném quyển sách trong tay đi:
– Sao lại thành ra cái dạng này?
Vũ Văn Anh quần áo xộc xệch, còn dính bẩn, tóc rối bù, rõ ràng là đi ra ngoài đánh nhau. Y bị hắn nhìn từ đầu đến chân, cúi đầu không lên tiếng, ngón tay vân vê vạt áo mình.
– Đi gây sự với người khác? – Hách Liên Quyết tiếp tục hỏi.
– Không phải…… – Vũ Văn Anh nhỏ giọng nói.
– Thế sao lại thành ra thế này? – Hách Liên Quyết đột nhiên cao giọng.
Thấy y chần chừ không nói, Hách Liên Quyết nhìn Phùng Lập:
– Phùng Lập, trả lời ta, công tử gặp chuyện gì?
– Bẩm Vương gia, lúc nãy thuộc hạ nghe thị vệ đi theo công tử báo lại, là do Thập thất vương gia gây sự với người ta, công tử định cản ngài ấy lại, nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào. Lúc đó đông người tụ tập lại một chỗ, bọn thị vệ không thể bảo hộ công tử chu toàn được. – Phùng Lập nói.
– Vậy sao? Phùng Lập, bọn họ đều là thủ hạ của ngươi phải không? Sao ngay cả chuyện này cũng không làm được? – Hách Liên Quyết lạnh giọng, nghiêm mặt nhìn Phùng Lập.
Phùng Lập lập tức quỳ xuống:
– Vương gia thứ tội!
Vũ Văn Anh thấy Phùng Lập vì y mà bị liên lụy, lòng cũng thấy áy náy, vội vàng chạy đến bên người Hách Liên Quyết, kéo kéo hắn:
– Quyết, là ta sai, thật ra khi ta vừa bị mắc kẹt trong đám người đánh nhau, bọn thị vệ đã lập tức xông vào rồi, chỉ bị chen chúc một tí, ta vẫn ổn mà.
– Nói như ngươi, tức là không cần phạt bọn chúng chứ gì? – Hách Liên Quyết buồn cười nhìn khuôn mặt lấm lem bẩn của y.
– Đúng vậy! – Vũ Văn Anh nhấn mạnh.
Hách Liên Quyết vừa tức vừa buồn cười, lườm y một cái, sau đó nói với Phùng Lập:
– Đám thuộc hạ của ngươi mỗi người đánh mười trượng, lần sau đừng để phát sinh chuyện này nữa!
– Rõ, tạ Vương gia khai ân. – Phùng Lập nói, tâm không khỏi chảy mồ hôi lạnh. Trong Vũ Thân vương phủ, mười trượng là hình phạt nhẹ nhất rồi.
Hách Liên Quyết cho Phùng Lập lui xuống, lại thấy Vũ Văn Anh cụt hứng bĩu môi, biết y bất mãn với cách xử lý của mình, liền cố tình không để ý đến y, tiếp tục xem quyển sách trên tay. Cuối cùng Vũ Văn Anh chịu không nổi, bắt đầu phá rối việc đọc sách của hắn
Hách Liên Quyết cười lớn, buông sách xuống, đặt y lên đùi mình:
– Được rồi, ta xử bọn chúng thế là còn nhẹ đấy, nếu không nghiêm khắc xử phạt, sao bọn chúng có kỷ luật được chứ?
– Nhưng đấy không phải lỗi của bọn họ. – Vũ Văn Anh nhỏ giọng nói.
– Không phải lỗi của bọn chúng, vậy là lỗi của ngươi sao? Vậy thì có lỗi phải chịu phạt nha. – Hách Liên Quyết ghé sát tai y thì thầm. – Đêm nay bổn vương sẽ trừng phạt vật nhỏ phạm lỗi là ngươi nha.
Vũ Văn Anh lập tức đỏ mặt, đầu càng cúi thấp hơn, lúc này mới nhìn thấy quyển sách Hách Liên Quyết vừa xem. Ủa, chẳng phải đó là quyển sách ban sáng hắn đưa mình sao?
Hách Liên Quyết thấy y nghiêng đầu nhìn quyển kinh thư, liền nói:
– Ta đưa cho ngươi học, sao ngươi lại không học? Không thích tay khỏe lại à?
– Ta xem không hiểu, nên không đọc. – Vũ Văn Anh quay đầu đi, dường như rất ghét cuốn sách đó.
– Được, tùy ngươi thôi. – Hách Liên Quyết nói, nói xong lại cầm lên xem.
– Quyết cũng không nên xem. – Vũ Văn Anh cướp lấy cuốn sách, ôm khư khư.
– Tại sao? – Hắn cười hỏi.
– Ngươi xem cũng không hiểu đâu.
– Ai nói không hiểu? – Hách Liên Quyết cười nói. – Ngươi không luyện thì ta luyện, rồi ta sẽ giúp người điều trị.
– Dù sao cũng không cần đâu. Quyết, ta đói rồi, chúng ta đi ăn đi. – Vũ Văn Anh ngước đôi mắt chờ mong lên nhìn hắn.
Lúc này Hách Liên Quyết mới cảm thấy kỳ lạ, cẩn thận xem xét lại vấn đề, tới tận khi Vũ Văn Anh cúi gằm đầu xuống, hắn nâng mặt y lên hỏi:
– Nói xem, rốt cuộc vì sao không muốn luyện, không muốn khỏe mạnh sao? Hả?
Vũ Văn Anh tránh ánh mắt của hắn.
– Nhìn ta. – Hách Liên Quyết ra lệnh.
– …… Không muốn…… – Lúc lâu sau, y mới lí nhí trả lời.
– Vì sao? – Hắn nhíu mày.
Vũ Văn Anh ngập ngừng nửa ngày mới nói:
– Bởi vì mỗi khi trời mưa, Quyết đều đối xử với ta đặc biết tốt, cho nên ta không muốn khỏe lại.
Hách Liên Quyết nghe xong lý do của y, không khỏi sửng sốt, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, nhưng vẫn cố duy trì vẻ nghiêm khắc:
– Chẳng lẽ bình thường ta không đối xử tốt với ngươi?
– Không tốt, luôn trêu ta. – Vũ Văn Anh nhỏ giọng lên án.
– Đó là do ngươi làm sai! – Hách Liên Quyết nói xong còn nhéo mặt y.
Thấy bộ dáng ủy khuất của y, hắn lại cười lớn:
– Quên đi, đói rồi phải không? Đi ăn cơm thôi. – Vừa đứng dậy, lại nhớ ra chuyện gì, lạnh lùng thả Vũ Văn Anh xuống, đá yêu một cái. – Đi thay quần áo đi, bẩn chết đi được.
– A. – Vũ Văn Anh vội vàng né cú đá yêu của hắn, nhanh như chớp chạy ra ngoài.