Chậu Cây Cảnh Chí Mạng

Chương 8



Lúc Hàng Thần bước ra từ sau cánh cửa, tôi đã bị sốc trước chiều cao hơn hai mét của lão, thật chẳng biết cái thân hình quá khổ này làm sao nhét vừa nhà tôi được.

Mái tóc siêu dài bay bay của lão ta che khuất hết mặt mũi lão, nhưng tôi vẫn nhìn thấy đôi mắt xanh sắc bén và làn da khô nứt nẻ đang chuyển dần sang màu xanh, lão có cơ bắp vạm vỡ, tôi cảm giác như lão chỉ cần xông tới đấm tôi một phát cũng đủ hất tung tôi lên trời rồi.

Tô Dương từ từ lùi về sau, sau đó đẩy tôi ra xa: “Mau chạy đi!”

Tôi sửng sốt đứng ngơ ngác tại chỗ, Tô Dương mở cửa thang máy, ngay lập tức đẩy tôi vào thang máy.

Giây phút cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục chiếu rọi cả hành lang, sau đó tôi nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn của Tô Dương, kèm theo tiếng gào thét đau đớn của anh: “Á….”

Tôi không thể bỏ chạy được.

Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, Tô Dương không tiếc hy sinh mọi thứ chỉ để kéo dài thời gian cho tôi chạy thoát, anh một mình chống chọi với quỷ dữ, anh sẽ phải ra đi trong lẻ loi cô độc.

Hai chân tôi run rẩy, vội vàng bấm dừng thang máy ở tầng tiếp theo, rồi chạy lên cầu thang.

Tôi chạy về nhà, chỉ thấy Hàng Thần đang bó.p c.ổ Tô Dương, anh ấy vừa bị lão đánh trọng thương giờ đây chỉ còn hơi thở thoi thóp.

“Mau thả anh ấy ra, lão muốn cái gì, thì cứ nhằm vào tôi đi!”

Hàng Thần buông Tô Dương xuống đất, vội xông về phía tôi.

Tô Dương ngã phịch xuống đất, thở hổn hển nhìn tôi, ánh mắt đau xót nói: “Sao em còn quay lại làm gì?”

Nữ quỷ mặt người uốn éo cơ thể, cười cợt nói: “Anh đừng giả bộ nữa, giữa người với nhau làm gì có ai chịu chết vì tình đâu, đều là giả hết, đặc biệt là đàn ông, tuyệt đối đừng nên tin,”

Hàng Thần đi đến trước mặt tôi, giơ một tay về phía tôi.

Dường như chỉ trong chớp mắt, một tia sáng vàng óng lóe lên, tôi bị một cỗ sức mạnh kéo bay về phía ban công.

Nhìn độ cao chót vót từ tầng sáu, tim tôi giật thót, nhưng chỉ trong chốc lát, tôi thấy mình hình như đang lơ lửng, rồi hạ xuống mặt đất. Tô Dương loạng choạng ôm lấy tôi, mở cửa taxi bên đường, rồi nhét tôi vào.

Tài xế xe taxi quay đầu lại, kinh ngạc thốt lên: “Anh bị té ngã ở đâu vậy, sao lại ra nông nỗi này? …Cần tôi chở đến bệnh viện sao?”

Tô Dương ngước mắt lên nói: “Đến chùa Linh An ở núi Cửu Đài.”

Tài xế còn định nói gì đó, tôi đã vội nhét cho ông ấy mấy trăm đô la: “Làm phiền bác tài rồi!”

Xe đi qua khu đất trống ven núi, cuối cùng cũng đến trước cửa chùa Linh An.

Tôi không hỏi Tô Dương tại sao lại đến đây, nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng anh, bởi vì anh là người duy nhất dùng mạng sống để bảo vệ tôi.

Mà nói đến cũng kỳ lạ thật, mọi người đều nói chùa Linh An quanh năm khói hương nghi ngút, nửa đêm cũng có người hành hương đến thắp nhang dâng lễ.

Nhưng bây giờ đây chùa Linh An lại vô cùng yên tĩnh giống như không một bóng người vậy.

Tôi dìu Tô Dương vào chùa ngồi nghỉ ngơi, vừa định đi tìm người tới giúp, đã bị anh kéo lại.

Tôi thắc mắc quay đầu lại, thì anh bỗng nhiên lộ ra nụ cười vừa đáng sợ vừa xa lạ: “Lừa được em tới đây thật không dễ dàng gì mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.