Khi Lâm Duyệt bay đến Đông cung, Tề Nhiễm đang nói chuyện với Cát Tường. Hôm nay, Tề Anh đưa đến chỗ Hoàng đế và Đông cung một quyển kinh Phật chép tay. Trong khoảng thời gian đọc kinh này, có lẽ Tề Anh đã sáng suốt hẳn lên, hắn học theo con đường của Tề Tĩnh, chuẩn bị dùng những quyển sách chép tay để gợi lên tình thương của Hoàng đế. Có điều, Tề Anh đi bước này thì gian nan hơn Tề Tĩnh một chút, ít ra thì bề ngoài Tề Tĩnh cũng chưa từng phạm phải lỗi gì, gã chỉ bị An quý phi liên lụy thôi. Tề Anh thì đã có những hành vi bất chính, cho nên hắn ngoại trừ muốn có được sự chú ý của Hoàng đế, còn phải bỏ công lấy lòng Tề Nhiễm.
Hoàng đế chắc chắn sẽ biết việc Tề Anh đưa kinh Phật đến cho Tề Nhiễm, nói không chừng còn đang nhìn xem Tề Nhiễm định làm thế nào. Tề Anh hiện giờ cũng đã học được cách dùng thủ đoạn rồi, trở thành một hoàng tử đủ tư cách. Tề Nhiễm cầm kinh Phật mà Tề Anh đưa đến trên tay, còn Cát Tường thì đang nhỏ giọng oán trách Tề Anh lợi dụng y. Tề Nhiễm không đáp, mà còn căn dặn Cát Tường đưa một số quần áo đến Phật đường mà Tề Anh đang ở, xem như là khiến tình anh em giữa hai người viên mãn, diễn tròn vai trong mắt Hoàng đế.
Tề Nhiễm vốn còn đang định dặn dò Cát Tường thêm gì đó thì nhìn thấy Lâm Duyệt, y hơi sững người, sau đó liền cho Cát Tường lui ra. Sau khoảng thời gian ngượng ngùng lần trước, Tề Nhiễm còn tưởng trong thời gian ngắn thì Lâm Duyệt sẽ không xuất hiện trước mặt mình nữa. Tình hình khi đó đã vượt giới hạn, Tề Nhiễm cho rằng bọn họ cần có thời gian để làm rõ những suy nghĩ trong lòng mình.
Nhưng mà bây giờ Lâm Duyệt lại xuất hiện, không thể phủ nhận rằng Tề Nhiễm đã thầm thở phào khi gặp lại hắn. Ít nhất thì Lâm Duyệt cũng không phản cảm trước cách cư xử thất thố của y khi đó.
Lâm Duyệt vốn muốn trực tiếp lên tiếng kêu cứu với Tề Nhiễm, nhưng lại bị Tề Nhiễm nhìn như thế, hắn đột nhiên không thốt nên lời, hai người cứ nhìn nhau như vậy, cảm giác cả hai đều ngơ ngẩn buồn cười. Sau cùng, Tề Nhiễm khẽ hỏi: “Rất hiếm khi thấy sắc mặt ngươi nóng vội, đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Duyệt rũ mắt, nương theo câu hỏi mà nói: “Đến tìm ngươi cứu mạng.”
Nói xong, hắn liền kể lại ngắn gọn những gì xảy ra ở nhà họ Lâm vừa rồi. Che giấu sự thật là hắn có thể nhập vào ông cụ Lâm, chỉ nói nhà họ Lâm đổ hết những sự việc kỳ lạ gần đây lên đầu hắn, đang chuẩn bị tìm lý do để giết hắn.
Lâm Duyệt nói như vậy cũng không tính là nói dối, ông cụ Lâm rõ ràng là định giết hắn. Lấy danh nghĩa bất hiếu để dùng gia pháp, thủ đoạn này quả thực là độc ác, hắn chắc chắn không sống được. Ngày sau nếu Hoàng đế có truy cứu, ông cụ Lâm chỉ cần khóc than một phen rồi lấy cớ sức khỏe Lâm Duyệt yếu là xong. Ông cụ Lâm rõ ràng đã ngầm suy đoán rất nhiều về hắn, đại khái là nghĩ sau lưng hắn không có chỗ dựa, cho nên mới dám làm thế.
Nhưng hắn có chỗ dựa chứ, chính là Thái tử Tề Nhiễm chứ đâu, sợ là ông cụ Lâm phải kinh ngạc đến rớt cằm mất.
Tề Nhiễm nghe Lâm Duyệt nói vậy thì sắc mặt thoáng qua chút không vui, giọng nói của y còn toát ra cơn giận: “Chuyện lớn như vậy mà tại sao ngươi lại không nói sớm? Thật đúng là bừa bãi.”
Nếu y không hỏi, lẽ nào Lâm Duyệt định tiếp tục im lặng nhìn y?
Lâm Duyệt sờ mũi, đáp: “Thì là không kịp nói mà.”
Tề Nhiễm hừ một tiếng rồi chuẩn bị ra ngoài, Lâm Duyệt thấy tự thế của y thì vội nói: “Đã lúc này rồi, ngươi định dùng danh nghĩa gì đến nhà họ Lâm? Nếu ngươi không tìm được lý do thích hợp để đến nhà họ Lâm cứu ta, Lâm lão thái gia mà hỏi vì sao Thái tử biết ta bị thương, ngươi định nói sao?”
Ông cụ Lâm hẳn đã tính toán trước thời gian, biết rằng bây giờ sẽ không có ai đi tìm hắn. Dùng gia pháp xong, qua một đêm, biết đâu chừng hắn lại bệnh nặng.
Tề Nhiễm nhíu mày, Lâm Duyệt nói có lý, y không thể quá lỗ mãng, nhưng nghĩ đến bây giờ Lâm Duyệt không rõ sống chết ra sao thì lòng y lại như lửa đốt.
Tề Nhiễm cố gắng buộc mình bình tĩnh, nghĩ một lát rồi cao giọng gọi Cát Tường vào. Cát Tường vào trong rồi, Tề Nhiễm đánh giá hắn một lát, nói: “Cởi quần áo.”
Tề Nhiễm nói xong thì cả Cát Tường và Lâm Duyệt đều giật mình. Đặc biệt là Cát Tường, hắn không biết nên để tay chân vào đâu, vừa rối rắm vừa do dự thể hiên rõ ràng trên mặt, vào lúc Cát Tường chuẩn bị nhắm mắt cởi hết quần áo, Tề Nhiễm bị ánh mắt không rõ ràng của Lâm Duyệt nhìn đến nỗi đỏ mặt, y đá Cát Tường một cái, nói: “Đầu óc ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta bảo ngươi cởi trang phục thái giám cho ta thay.”
Tề Nhiễm giận đến nỗi tự xưng ta rồi.
Cát Tường thở phào, vội nói: “Chỗ nô tài có áo mới, còn áo này nô tài đã mặc rồi, không may mắn, để nô tài đi lấy áo mới ngay.”
Tề Nhiễm đang nóng lòng muốn cứu người, còn định nói không cần, nhưng Cát Tường đã chạy vọt đi nhanh hơn thỏ, vụt một cái đã đi mất.
Chờ Cát Tường đi rồi, Tề Nhiễm nhìn Lâm Duyệt, chậm rãi hỏi: “Vừa rồi vẻ mặt của ngươi là sao? Tưởng rằng Cô nhìn trúng Cát Tường? Hay là cho rằng Cô hành xử không đúng mực, lúc này rồi mà còn ham vui hưởng lạc?”
Lâm Duyệt đáp: “Không có……”
Hắn chỉ cảm thấy chấn kinh vì câu nói của Tề Nhiễm, mà cũng không phải vì câu nói kia, mà là vì việc Tề Nhiễm muốn Cát Tường cởi quần áo, cứ cảm thấy chỉ cần nghĩ thôi là trong lòng đã không vui rồi.
Tề Nhiễm hừ một tiếng rồi mới bình thản nói: “Dù cho Cô có thích đoạn tụ, thì cũng không thể chọn người ngay cạnh bên mình.”
Lâm Duyệt tiếp lời theo bản năng: “Vậy thì ngươi chọn ai?”
Tề Nhiễm hơi sửng sốt, đánh giá Lâm Duyệt từ trên xuống dưới một phen, đáp: “Cô chưa từng đoạn tụ, tất nhiên không biết rồi, nhưng mà như Lâm đại nhân cũng không tệ lắm.”
Lâm Duyệt cứng người, cảm thấy cái trò đùa nâng cằm Tề Nhiễm của mình trước kia đã bị y lặng lẽ trả đòn rồi.
Tề Nhiễm nói xong, thì mãi đến khi Cát Tường mang quần áo trở lại cũng không lên tiếng thêm nữa, Lâm Duyệt thì rũ mắt đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
Cát Tường nhìn Tề Nhiễm thay quần áo, biến bản thân thành dáng vẻ của một nội giám thì không kìm được hỏi: “Thái tử điện hạ, ngài đang định?”
Vẻ mặt Tề Nhiễm thoáng qua một chút phức tạp, y nói: “Hôm nay nhận được bản chép tay của thất đệ, đột nhiên lại nghĩ đến thời gian khi còn nhỏ, cũng nhớ đến Mai nương nương. Tâm trạng của Cô không tốn, muốn đi dạo, đừng nói cho ai biết.”
Cát Tường vội nói: “Nô tài đi cùng Thái tử.”
Tề Nhiễm lắc đầu nói: “Ta muốn yên tĩnh một mình, ngươi ở lại trong cung là được rồi.”
Cát Tường vội ngăn cản: “Bẩm Thái tử, lúc này đêm đã khuya, sức khỏe của ngài còn chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu ngài không để nô tài theo, nô tài thật sự không yên tâm để ngài ra ngoài.”
Tề Nhiễm nhìn Cát Tường, sau cùng thở dài, quay lưng bỏ đi. Lâm Duyệt đứng bên cạnh nhìn tất cả, lập tức hiểu ra Tề Nhiễm muốn làm gì, hắn lơ đãng nghĩ, nếu Tề Nhiễm mà xuyên thời gian đến thời hiện đại chắc cũng sẽ không thể chết đói được, chỉ cần tiến vào showbiz, hẳn sẽ trở thành siêu sao hạng A. Y dùng Cát Tường làm nhân chứng, chờ sau này Hoàng đế hỏi đến thì cũng chỉ cho rằng Tề Nhiễm đau lòng vì chuyện của Tề Anh, chứ không nghĩ đến những việc khác, thậm chí còn vì vậy mà áy náy bất an nữa.
Cát Tường tưởng rằng Tề Nhiễm muốn đi tản bộ có nghĩa là dạo quanh trong cung thôi, nào ngờ Tề Nhiễm chảy thẳng đến một nơi cách lãnh cung không xa, tìm được một cái lỗ chó rồi chui ra ngoài. Cát Tường nhìn hành động của Tề Nhiễm mà bị dọa suýt chết, hắn định lên tiếng ngăn cản, nhưng bị Tề Nhiễm lườm một cái, vậy là lời sắp nói ra bên nghẹn lại trong cổ.
Sau khi bò ra ngoài, Tề Nhiễm mới che cái lỗ đó lại, y thấp giọng nói: “Đây là nơi ngày xưa ta và thất đệ phát hiện ra, bây giờ cảnh còn mà người mất rồi.”
Bò qua lỗ chó kia là đến ngay phố Nam, Cát Tường hoảng hốt: “Thái tử điện hạ ơi, nửa đêm nửa hôm mà ngày chạy ra đây để làm gì?”
Tề Nhiễm mặc kệ hắn, đi thẳng về hướng phố Chu Tước. Trên phố Chu Tước toàn là phủ đệ của quan lại và quý nhân, nhà họ Phỉ cũng nằm trên con đường này, mà nhà họ Lâm cũng vậy. Tề Nhiễm không đi thẳng đến nhà họ Lâm, mà cố nén sự nóng nảy trong lòng, đến trước nhà họ Phỉ. Y đứng bên ngoài tường nhà họ Phỉ một lát, dáng vẻ trong rất buồn bã, còn nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu và Mai nương nương đều từ đây mà vào cung, khi xưa Cô và thất đệ cũng thường đến đây chơi……”
Nói đến đây, Tề Nhiễm che miệng ho vài tiếng, sau đó nhân lúc chưa bị người nhà họ Phỉ phát hiện, y vội vàng rời đi.
Cát Tường nhìn theo bóng lưng Tề Nhiễm, cả trong lòng lẫn ngoài mặt đều là đau thương.
Tề Nhiễm tránh lính tuần tra, đi một lát, cả con đường đều rất yên tĩnh. Cát Tường thấp giọng khuyên can: “Bẩm Thái tử, nô tài biết tâm trạng ngài không tốt, nhưng ngài còn chưa khỏe hẳn nữa mà, về cung thôi, nếu mà Hoàng thượng biết được thì lại đau lòng.”
Tề Nhiễm rầu rĩ nói: “Bây giờ Cô không muốn về cung, đi dạo quanh một lát đã.”
Nhà họ Phỉ và nhà họ Lâm không thuận đường, nhưng Tề Nhiễm đã nói là đi dạo quanh, vậy thì liền có thể dạo đến nhà họ Lâm với nét mặt tang thương rồi.
Khi chuẩn bị rời đi, y giả vờ như vô tình nhìn thấy biển hiệu treo trên cổng Lâm phủ, y dừng lại, đột nhiên nói: “Đây hẳn là nhà họ Lâm.”
Cát Tường gật đầu đáp: “Đúng là nhà họ Lâm.”
Tề Nhiễm đã hít vào mấy hơi không khí lạnh, không nén được cơn ho. Tiếng ho của Tề Nhiễm khiến nhóm lính tuần tra ở đằng xa chú ý, đoàn người rầm rô chạy đến, vừa kêu đằng trước là ai? Tề Nhiễm nhìn thấy vậy thì lôi kéo Cát Tường tránh đi.
Tề Nhiễm bỗng cười nói: “Cô là Thái tử, không thể bị lính tuần tra bắt được, đành vào nhà họ Lâm tránh một chút vậy. Đêm nay cứ thả lỏng một phen, chúng ta trèo vào, không đi cổng chính.”
Đương nhiên Tề Nhiễm nói vậy cũng là vì bây giờ mà đi gõ cửa thì đã muộn rồi, Tề Nhiễm liền men theo tường ngoài Lâm phủ, đi đến góc tây nam, sau đó giẫm lên vai Cát Tường mà trèo lên tường nhà. Tất nhiên, Lâm Duyệt trong suốt đứng bên cạnh cũng phải trợ giúp một tay, giữ cánh tay để y không ngã xuống.
Tề Nhiễm nằm trên đầu tường kéo tay Cát Tường trèo lên, không biết là do cân nặng của Cát Tường hay là vì gần đây Tề Nhiễm không khỏe, không có nhiều sức lực, tóm lại là y mới kéo người ta lên được nửa đường thì tay hơi buông lỏng, Cát Tường lại rơi xuống rồi.
Một tiếng bộp vang lên dẫn nhóm lính tuần tra đến thẳng đây, Tề Nhiễm nằm trên đầu tường nhìn Cát Tường, nhỏ giọng căn dặn: “Để bọn họ đưa ngươi về cung đi, nếu bọn họ dám ức hiếp ngươi, cứ dẫn người đến tìm Cô, Cô làm chủ cho ngươi.”
Nói xong thì Tề Nhiễm liền nhảy xuống.
Cát Tường nửa nằm trên mặt đất, sau đó bị lính tuần tra trong kinh thành bắt được rồi. Cát Tường nhớ lại lời Tề Nhiễm, ý là muốn hắn về cung tìm Hoàng đế kể rõ tình hình, nghĩ thông suốt rồi, Cát Tường liền ngoan ngoãn đi theo lính tuần tra.
Góc tây nam của nhà họ Lâm chính là Ngô Đồng Trai, một nơi rất vắng vẻ hẻo lánh. Trước kia thì không có ai qua lại, hôm nay lại càng yên tĩnh.
Tề Nhiễm được Lâm Duyệt ôm lấy đỡ xuống, cũng không đến nỗi bị ngã. Nhưng sau khi đáp xuống đất rồi, Tề Nhiễm cố ý gây nên tiếng động, sau đó là Bán Hạ, Đinh Hương cầm đèn lồng xuất hiện, run giọng hỏi: “Ai đó?”
Tề Nhiễm điều chỉnh vẻ mặt của mình, hỏi: “Lâm Duyệt có ở đây không?”
Bán Hạ cố lấy can đảm tiến lên một bước, nhìn thấy Tề Nhiễm thì sững người. Nàng đã từng gặp Tề Nhiễm một lần, có ấn tượng rất sâu đậm. Nàng hỏi: “Thái tử điện hạ, sao ngài lại ở đây?”
Bán Hạ im lặng một lát nói cất giọng: “Thiếu gia, thiếu gia ngài ấy……”
Tề Nhiễm cau mày hỏi: “Ngươi ấp a ấp úng làm gì? Hắn đâu rồi, vì sao không ra đây nghênh đón Cô?”
Bán Hạ do dự một lát, đột nhiên quỳ xuống cầu khẩn: “Thái tử điện hạ, xin ngài cứu lấy thiếu gia.”
Đinh Hương cũng quỳ xuống theo.
Tề Nhiễm hỏi: “Có chuyện gì?”
Bán Hạ kinh hoảng đáp: “Bẩm Thái tử điện hạ, thiếu gia bị thương rồi, còn bị lão thái gia giam vào từ đường. Thái tử điện hạ, xin ngài gọi thầy thuốc đến khám cho thiếu gia đi, bằng không thiếu gia không sống nổi nữa.”
Tề Nhiễm nghe vậy liền nói: “Làm gì có lý đó.”
Y vốn đã cố gắng hết sức để khống chế lửa giận của mình, nhưng lời nói ra vẫn rất nóng nảy: “Dẫn Cô đi xem thử.”
Đinh Hương và Bán Hạ nhìn nhau, sau cùng Bán Hạ nghiến răng dẫn Tề Nhiễm đi từ đường, Đinh Hương do dự một lát cũng theo cùng.
Vì Ngô Đồng Trai ở nơi hẻo lánh, suốt dọc đường bọn họ không gặp phải ai khác. Mãi đến tận từ đường nhà họ Lâm bọn họ mới bị phát hiện. Hộ vệ nhà họ Lâm nhìn thấy Tề Nhiễm là người lạ, còn tưởng Bán Hạ và Đinh Hương bị bắt, bọn họ sờ kiếm treo trên thắt lưng, tiến lên ngăn cản: “Ngươi là ai?”
Tề Nhiễm liếc sang, lạnh giọng quát: “Hỗn xược, dám rút kiếm ngay trước mặt Cô, đúng là muốn chết.”
Bán Hạ cao giọng nói: “Đây chính là Thái tử điện hạ, các ngươi không được vô lễ, còn không mau tránh ra?”
Tề Nhiễm không nhìn Bán Hạ, y nhìn về hướng từ đường, lạnh giọng nói: “Tránh ra hết cho Cô.”
Nhóm hộ vệ nhìn nhau, người đứng đầu mím môi nhìn Tề Nhiễm sắc mặt lạnh lùng, sau cùng vẫn tránh ra nhường đường, sau khi Tề Nhiễm vào trong từ đường rồi hắn mới vội vàng nói: “Mau đi bẩm báo cho lão thái gia và lão gia.”