Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 13: Kỹ năng diễn xuất



Chu Tráng bị đau ruột thừa cấp tính đột ngột và phải nằm viện nhiều ngày.

Khi đi học trở lại, cậu ta có vẻ gầy đi rất rất nhiều, trông có vẻ hốc hác.

Nhưng dường như việc này cũng không thể dạy cậu ta một bài học, cậu ta tung tin đồn khắp trường, khiến ai ai cũng nghi ngờ Cảnh Tự hại cậu.

Trong giờ học, Trương Hổ quay đầu lại, thần thần bí bí nói với các cô bé ở phía sau: “Cảnh Tự học lớp 3 ý, các cậu phải tránh xa anh ấy ra. Nghe nói anh ấy có xu hướng bạo lực đó, sẽ đánh người vô cớ.”

Các cô gái lần lượt nói: “Thật là khủng khiếp.”

“Nghe nói anh ấy đứng nhất lớp, học sinh giỏi mà cũng đánh người sao?”

Trương Hổ trịnh trọng nói: “Đương nhiên, anh ấy còn không có bạn, là một người kỳ quái, không có ai chơi với anh ấy, có nghĩa là anh ấy rất xấu.”

“Nghe nói anh ấy đánh Chu Tráng đến mức nhập viện đến mấy ngày.”

Lục Chúc Chúc đặt bút xuống, nói: “Là Chu Tráng đánh người trước mà, chặn đường cướp tiền của anh ấy đó.”

“Có thật không?”

“Làm sao cậu biết?”

Lục Chúc Chúc sốt sắng giải thích với mọi người: “Mình tận mắt chứng kiến mà. Lúc đó nhóc Lâm cũng ở đó, tụi mình thấy tận mắt!”

Cô bạn cùng bàn Tương Thanh Lâm đang tập trung vào tấm ảnh của thần tượng Lục Hoài Nhu của mình, nghe thấy vậy thì liền nói: “Đúng đó, mình cũng nhìn thấy, Cảnh Tự không phải người xấu đâu, mà là Chu Tráng cơ!”

“Thì ra là như vậy.”

Các bạn nhỏ trầm ngâm gật đầu.



Chuông vào lớp vang lên, các bạn nhỏ khoanh tay xuống bàn chờ cô giáo đến.

Sau khi cô Trần bước vào, cô dùng một giọng điệu rất nhẹ nhàng để nói với mọi người –

“Bây giờ các em còn nhỏ, tốt nhất là không nên tiếp xúc với các anh chị lớp trên. Nếu bị các anh chị lớp trên bắt nạt thì phải báo với giáo viên càng sớm càng tốt, các em biết chưa?”

Các bạn nhỏ đồng thanh trả lời: “Chúng em biết rồi ạ.”

Lục Chúc Chúc cảm thấy lời nói của cô Trần… có ý tứ.

Sự việc này chắc này đã ảnh hưởng không tốt đến Cảnh Tự.

Sau giờ học, Lục Chúc Chúc đến dãy học của lớp lớn, nhìn thấy Cảnh Triết.

Cảnh Triết mặc bộ đồ màu xanh, lộ ra cơ thể mũm mĩm, trên lưng còn mang theo một chiếc cặp sách nhỏ, Lục Chúc Chúc chạy đến –

“Chúc Chúc, em đến đấy chơi với anh hả?”

Lục Chúc Chúc nói thẳng: “Cảnh Triết, em muốn hỏi anh, tại sao hôm mẹ của Chu Tráng đến, anh lại nói anh không nhớ rõ mọi việc?”

Nụ cười trên mặt Cảnh Triết biến mất, ánh mắt né tránh, cúi đầu nói: “Anh không nhớ. Lúc đó anh rất sợ hãi.”

Lục Chúc Chúc chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được Cảnh Triết đang nói dối, sinh linh trên vai cậu đang bịt mắt.

Lúc này, con cáo nhỏ trên vai cậu đang che mắt lại bằng cái đuôi to màu đỏ.

“Chắc chắc anh phải nhớ rõ, Chu Tráng cướp tiền của anh và Cảnh Tự, nhưng toàn bộ tiền đã mua bánh kem cho mẹ. Đấy là tại Chu Tráng đẩy anh xuống đất. Anh Cảnh Tự phải ra tay để bảo vệ anh.”

Lục Chúc Chúc bất đắc dĩ nói: “Ngay cả em còn nhớ mà tại sao anh có thể quên!”

Cảnh Triết càng thêm áy náy, không dám nhìn vào mắt Lục Chúc Chúc: “Em… em sẽ nghĩ anh là một đứa bé hư, nói dối nên sẽ không chơi với anh nữa sao?”

Lục Chúc Chúc: “Trừ khi anh nói cho em biết, tại sao anh lại nói dối.”

Cảnh Triết nhíu mày, thở dài nói: “Anh không thể nói sự thật, nếu anh nói ra, Chu Tráng nhất định sẽ không tha cho anh và Cảnh Tự, sau này sẽ càng ăn hiếp tụi anh hơn nữa.”

Lục Chúc Chúc không ngờ là vì lí do này: “Nhưng… nhưng anh có thể nói cho ba mẹ biết, có thể nói giáo viên mà!”

“Không có ích lợi gì.” Cảnh Triết chán nản: “Mẹ không thể bảo vệ anh và em trai, giáo viên cũng không thể.”

Lục Chúc Chúc khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Giáo viên đương nhiên là người có học thức và năng lực nhất trên đời, cũng như cô giáo Trần, khi cô hành động, cô giống như một mẹ gà sải cánh bảo vệ đàn con vậy.

Cảnh Triết đau lòng lắc đầu: “Không, không ai có thể bảo vệ tụi anh cả.”

Cậu lớn hơn Lục Chúc Chúc, lại có tâm tư hơn, giải thích với Lục Chúc Chúc: “Nhà họ Chu rất có thế lực. Còn nhà anh thì… Vì vậy mà giáo viên không thể động vào anh ta.”

“Có thế lực là sao ạ?”

“Là… tất cả mọi người đều sợ anh ta, ngay cả giáo viên cũng thế.”

“Không đúng.” Lục Chúc Chúc lắc đầu không tin: “Tại sao giáo viên lại sợ Chu Tráng được! Giáo viên không sợ cái gì cả!”

“Không ai hiểu cả, cả em và Cảnh Tự đều không hiểu, Chỉ có mẹ anh hiểu. Đó là lí do tại sao mẹ anh nói Cảnh Tự xin lỗi. Chỉ cần xin lỗi thì sẽ không có rắc rối nào khác. Đây là cách tốt nhất.”

Lục Chúc Chúc nhíu mày lại.

Cô bé không hiểu lời Cảnh Triết nói, nhưng cô bé mơ hồ cảm thấy Cảnh Triết không có ác ý nói dối, anh ấy cũng muốn bảo vệ gia đình theo cách của mình.

Tuy nhiên, Lục Chúc Chúc không thể để chuyện này trôi qua một cách nhẹ nhàng như thế được.

Rõ ràng đó là lỗi của Chu Tráng, tại sao anh Cảnh Tự lại bị mọi người hiểu lầm?

**

Chiều tối, Lục Chúc Chúc ghé vào cửa sổ ven tường làm bài tập, nhìn Cảnh Tự đang đi trong bóng tối.

Dường như cậu ấy chỉ có một mình, kể cả khi đi học hay tan học, cậu đều không đi cùng Cảnh Triết.

Cảnh Triết thì tính tình vui vẻ, hiền lành, ở trường rất hòa đồng, có bạn và hay đi chơi.

Ngược lại, Lục Chúc Chúc cảm thấy chính vì “Hoa hồng nhỏ” quá tốt nên những người khác thấy mình không bằng nên không chơi với anh.

Nhưng không có gì sai khi mình giỏi cả.

“Anh Cảnh Tự!” Lục Chúc Chúc nhảy ra, ngăn cậu lại: “Lại đây, lại đây!”

Cô bé ra hiệu.

Cảnh Tự lại gần cô bé nói, “Mẹ anh đã cắt tiền tiêu vặt của anh tháng này rồi, vẫn không mua socola được, nhưng anh sẽ tìm cách mua cho em.”

“Ơ, không sao, nhưng mà em muốn hỏi anh.”

“Em hỏi đi.”

Lục Chúc Chúc nhìn cậu đút tay vào túi quần với vẻ mặt lạnh lùng, cô bé cười nói: “Anh xem <Thám tử lừng danh Conan> chưa?”

“Xem rồi.”

“Vậy anh có biết thám tử vĩ đại Holm… Mo…” Cô bé gãi đầu, không thể nhớ từ cuối cùng.

Cảnh Tự nói: “Holmes.”

“Đúng rồi! Holmes!”

“Em muốn nói gì?”

“Chuyện xảy ra với Chu Tráng, rõ ràng là anh ta sai vậy mà ai cũng tin anh ta, cho rằng anh Cảnh Tự là người xấu. Em muốn điều tra sự thật của vụ việc như Conan và Holmes ấy, vì sự thật… vì sự thật…”

Cảnh Tự nói thêm: “Sự thật chỉ có một.”

“Đúng!” Lục Chúc Chúc nói lời thoại trong <Conan>: “Sự thật chỉ có một!”

“Anh Cảnh Tự, anh có muốn chứng minh mình vô tội không? Chúng ta hợp tác nhé!”

Mặc dù Cảnh Tự không muốn bị hiểu lầm, mấy ngày nay cậu rất bức bối, nhưng…

Thay vì lãng phí thời gian vào những việc như vậy, cậu có thể về nhà giải thêm một đề Toán, hoặc đọc một số sách Vật lý.

“Ở lớp 1 có bận không?” Cảnh Tự hỏi: “Không có bài tập về nhà à?”

“Dạ.” Lục Chúc Chúc lấy chiếc thuyền giấy ra nói với Cảnh Tự: “Bài tập hôm nay của em là thủ công. Em gấp một chiếc thuyền nè. Đẹp không anh Cảnh Tự.”

Cảnh Tự ngơ ngác nhìn chiếc thuyền giấy, nghĩ, tại sao trước đây mình không có bài tập như thế này nhỉ.

Ồ, đúng rồi, cậu học nhảy lớp.

….

Năm phút sau, Lục Chúc Chúc nắm tay Cảnh Tự, chạy đến “hiện trường”, là lối đi trong vườn mà Chu Tráng đã chặn đường bọn họ.

Cảnh tự không biết tại sao mình lại đi theo cô bé, nhưng…Chính là ma xui quỷ khiến mà đi theo.

“Khi Holmes điều tra tội phạm, ông ấy luôn đến hiện trường! Làm vậy mới có thể tìm ra manh mối!”

Lục Chúc Chúc lấy kính lúp từ trong cặp ra, bắt đầu “điều tra” hiện trường một cách chăm chú.

Sau một vài phút trôi qua, Lục Chúc Chúc không phát hiện điều gì khả nghi.

Con đường rợp bóng cây cách đây ba ngày đã không còn là “hiện trường” nữa, dì lao công đã quét lá rụng mỗi buổi sáng nên không để lại bất cứ manh mối gì có lợi cho việc “phá án”.

Lục Chúc Chúc chán nản nói: “Phá án khó quá! Tại sao lần nào Holmes với Conan cũng tìm ra manh mối nhỉ.”

Cảnh Tự nhẹ giọng nói: “Là nhờ IQ của họ.”

“Anh Cảnh Tự đang nói em ngốc à.”

“Em nghĩ sao?”

Lục Chúc Chúc cầm kính lúp lại gần cậu lẩm bẩm: “Em học giỏi mà. Tuần trước vừa em mới đạt hạng nhất lớp đấy nhé.”

“Em kiểm tra thủ công à?”

“Không phải.” Lục Chúc Chúc bĩu môi: “Thủ công đơn giản mà, kiểm tra thì có gì khó, em kiểm tra môn cao siêu hơn!”

“Ồ, Toán học?”

“Kiểm tra nặn đất sét! Em đã nặn một ngôi nhà nhỏ bằng đất sét ấy! Cô Trần nói em làm rất tốt!”

Cảnh Tự: …

Cậu thực sự không hiểu thế giới của lớp dưới.

Cầm chiếc kính lúo, Lục Chúc Chúc tiếp tục tìm manh mối.

Vốn dĩ Cảnh Tự đi theo cô gái nhỏ này chỉ để làm cô bé vui, nhưng thấy cô bé nghiêm túc như vậy, cậu cũng bắt đầu quan sát xung quanh.

Vừa nhìn lên, Cảnh Tự liền nhận ra manh mối.

Ở bên ngọn đèn trong sân, có một chiếc camera đang hoạt động.

**

Lục Chúc Chúc vừa nắm tay áo của Cảnh Tự, vừa chạy nhanh đến trung tâm quản lý.

Một cô gái đang trực trong trung tâm quản lí nói: “Xem thì được nhưng phải có người lớn đến. Cô không thể để hai đứa vào xem được. Gọi bố mẹ đến đây.”

Lục Chúc Chúc không kịp thở, nghe thấy những lời này, hai đứa nhỏ chạy về nhà.

Vừa vào cửa thì gặp Cảnh Triết đang ngồi xổm bên cửa chơi đùa với một chú chó, cậu kinh ngạc nhìn Cảnh Tự và Lục Chúc Chúc: “Sao… hai đứa lại ở cùng nhau?”

Lục Chúc Chúc là cô gái nhỏ không che giấu được cảm xúc, cô bé vui vẻ nói: “Tụi em tìm được chứng cứ rồi. Hóa ra mọi việc hôm đó đều đã được camera ghi lại. Chỉ cần người lớn đến xem là có thể chứng minh Chu Tráng nói dối! Tụi em đi tìm dì Triệu để cùng xem.”

Nghe được tin này, Cảnh Triết có vẻ không vui bằng Lục Chúc Chúc, cậu nhìn Cảnh Tự nói: “Chuyện qua rồi mà, Chu Tráng cũng không làm phiền chúng ta nữa, em không thể bỏ qua chuyện này sao?”

Cảnh Tự đang có tâm trạng tốt, xét cho cùng thì không có ai muốn bị bêu xấu, cậu còn là một cậu bé kiêu hãnh và tự hào, cậu chắc chắn rất vui khi tìm được bằng chứng minh vô tội.

Nhưng lời nói của Cảnh Triết đã dội một gáo nước lạnh vào cậu.

“Tại sao phải bỏ qua?” Cậu lạnh lùng nói.

“Mọi chuyện đã xong rồi, tại sao em lại cố chấp như thế, hiện tại chúng ta không tốt à.”

Cảnh Tự nhìn cậu với con ngươi tối tăm, hỏi: “Tốt chỗ nào?”

Lục Chúc Chúc cũng nói ra lời trong lòng: “Anh Cảnh Triết cũng không phải là người bị nói xấu ở trường.”

“Em phải nghĩ cho mẹ. Nếu việc này làm mẹ Chu Tráng trở mặt, nhất định bà ấy sẽ nhắm vào mẹ mình, hai người còn làm chung chỗ, sao có thể nhìn mặt nhau được.”

Lục Chúc Chúc cũng im lặng, cô bé thường lanh lợi nhưng mỗi lần đối mặt với Cảnh Triết, cô bé luôn im lặng.

Cảnh Triết luôn có suy nghĩ sâu xa, và tất cả đều đúng.

Nhưng Lục Chúc Chúc không thích.

Cô bé nhìn cảnh Tự.

Đây là việc riêng của anh ấy, nên anh ấy tự quyết định, không ai có quyền can thiệp.

Cảnh Tự nắm chặt tay nói: “Em không cam lòng.”

Bốn chữ này vô cùng phiền muộn.

Lục Chúc Chúc có thể cảm nhận được sự bất mãn của cậu, cậu quả là một người đầy kiêu hãnh.

Cảnh Tự đi qua anh trai mình, bước vào nhà tìm Triệu Tư Gia.

Cảnh Triết lắc đầu, thở dài nói: “Từ nhỏ Cảnh Tự đã như vậy, tự cao tự đại, chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến người khác.”

Lục Chúc Chúc suy nghĩ, nói với Cảnh Triết: “Ba anh nói, trẻ con thì nên làm những gì mà trẻ con nên làm. Tụi mình chỉ có trách nhiệm nói ra sự thật, còn việc xử lý như thế nào là của người lớn.”

Cảnh Triết vặn lại: “Nhưng người lớn cũng phải nhờ chúng ta xem xét.”

Lục Chúc Chúc nghĩ, lại nói: “Nếu người lớn cần trẻ nhỏ nghĩ chuyện thay mình thì không phải người đó là thất bại sao. Anh cứ nói người lớn này nọ, nhưng anh có biết họ nghĩ gì không?”

Chỉ số IQ của cả đời Lục Chúc Chúc đều dùng để nói ra những lời này, khiến Cảnh Triết nói không nên lời, chỉ ngây người nhìn cô bé.

“Chúc Chúc, em cho rằng anh làm sai sao?”

Lục Chúc Chúc nói thật: “Em không biết, em chỉ biết anh Cảnh Tự không sai.”

Vì vậy, anh ấy không nên chịu những lời chỉ trích từ mọi người.



Sau khi nghe Cảnh Tự giải thích thì Triệu Tư Gia vội vã chạy đến trung tâm tài sản để coi camera giám sát.

Quá trình giám sát trong camera cho thấy Cảnh Tự không nói dối, chính Chu Tráng là người ra tay trước, cậu ta đã đẩy Cảnh Triết xuống bụi cỏ, còn ra hiệu cho các đứa con trai còn lại đánh hai anh em, Cảnh Tự bị bức ép nên đành phải nhặt cục đá ném vào đầu Chu Tráng.

Đoạn video này khiến Triệu Tư Gia phải run lên vì tức giận, ngay lập tức, bà tìm mẹ của chu Tráng là Lưu Xuân Tuyết, bật video ngay trước mặt tất cả hàng xóm.

Lưu Xuân Tuyết xấu hổ, giữa sự lên án của những người hàng xóm, bà ta đã phải gọi con trai ra ngoài và xin lỗi Cảnh Tự trước mặt mọi người.

Chuyện này còn chưa kết thúc, Tương Thanh Lâm bạn cùng bàn của Lục Chúc Chúc, người được mệnh danh là “Nữ hoàng hóng hớt” hay chạy đi báo cáo với giáo viên.

Vì vậy, sau khi biết chuyện này, Tương Thanh Lâm nhanh chóng dẫn Lục Chúc Chúc đến văn phòng để báo cáo.

Mặc dù chuyện này đã trôi qua nhiều ngày nhưng tin đồn thì lại nổi dạo gần đây ở trong trường. Hơn nữa, các bên liên quan đến vụ bắt nạt đều là học sinh của nhà trường nên nhà trường cũng không thể làm ngơ.

Hiệu trưởng đang phụ trách việc phát biểu, chỉ trích Chu Tráng và liên tục nhắc nhở rằng không bao giờ để việc bắt nạt diễn ra trong trường này nữa. Nếu có bất kỳ học sinh lớp trên nào bắt nạt lớp dưới thì sẽ bị đuổi học, và sẽ được cảnh sát “dạy dỗ”.

Theo đó, sự việc này đã chứng tỏ những lo lắng của Cảnh Triết là không cần thiết.

Giáo viên và ba mẹ có đủ quyền lức để bảo vệ con em, chỉ cần trẻ nhỏ tin vào họ.



Thứ tư, nhà trường tổ chức cho học sinh đến Trung tâm hội nghị và triển lãm để xem phim khoa học giáo dục chống bạo lực học đường, kết thúc bộ phim, Lục Chúc Chúc đã thấy anh trai đã giúp cô bé đến đồn cảnh sát đêm hôm đó ở Quảng Trường Tinh Quang.

Với vai trò là đại sứ tuyên truyền trong bộ phim “Xóa bỏ bạo lực học đường”, anh nhẹ nhàng, kiên nhẫn nói với các bạn nhỏ: “Nếu gặp bạo lực học đường thì các em phải báo với cô giáo và ba mẹ càng sớm càng tốt nhé, không nên vì sợ hãi mà giấu diếm.”

Anh trai thần tiên không chỉ dịu dàng mà còn quan tâm, điều quan trọng nhất là khi Lục Chúc Chúc bất lực nhất, anh đã đưa tay giúp đỡ cô bé!

Đúng là một người tốt.

Tương Thanh Lâm bên cạnh Lục Chúc Chúc phát ra một tiếng khinh thường: “Hứ! Giả tạo!”

Lục Chúc Chúc nhìn Tương Thanh Lâm với vẻ mặt khó hiểu: “Cậu làm sao vậy?”

Tương Thanh Lâm viết dòng chữ xiêu vẹo trên vở ô ly, đồng thời bĩu môi: “Mình ghét Dương Kéo, quá giả tạo!”

“Người ta chọc cậu giận hả!”

“Không có, nhưng mà!” Tương Thanh Lâm khoanh tay nói, “Anh ta là đối thủ của thần tượng mình, Lục Hoài Nhu, chính là đối thủ một mất một còn của “Dâu tây” nhà mình!”

Lục Hoài Nhu thích ăn dâu tây nên fan gọi anh là “Dâu tây”.

“Nhưng anh Dương Kéo là người tốt!”

“Hứ, mình chỉ biết là anh nhà mình và anh ta không đội trời chung.”

Lục Chúc Chúc tò mò hỏi: “Vậy cậu thích Lục Hoài Nhu vì điều gì?”

“Cậu đã xem <Hồ sơ thám tử chết chóc> chưa?”

Lục Chúc Chúc lắc đầu.

“Cái này mà chưa xem à.” Tương Thanh Lâm nói như thuộc trong lòng bàn tay: “Mình thích vai diễn của Lục Hoài Nhu là thần thám Cẩm Y Vệ trong phim này, người gì đâu mà thông minh, phá được nhiều vụ án khó, anh ấy là người thông minh nhất trên đời này.”

“Ồ.”

Thật ra Lục Chúc Chúc muốn nói rằng Lục Hoài Nhu không hề thông minh chút nào, đôi khi hơi bốc đồng, cáu kỉnh và cả ngốc nghếch.

Nhưng mà, trẻ con thích hay ghét đều rất đơn giản, hay nhầm lẫn với vai diễn trong phim và ngoài đời mà.

“Lục Chúc Chúc, chúng ta là bạn thân nên cậu cũng phải thích Lục Hoài Nhu như mình!”

“Tại sao mình phải thích?”

“Phảo có thần tượng, rồi chúng mình mới phấn đấu học theo như họ được.”

“Vậy thì mình… sẽ học theo anh Dương Kéo.”

Dương Kéo đáng tin cậy hơn Lục Hoài Nhu.

Lục Chúc Chúc nhìn Dương Kéo đẹp trai tỏa sáng trên màn ảnh, nhớ đến sự giúp đỡ của anh vào tối hôm đó, Lục Chúc Chúc tuyên bố: “Mình quyết định rồi, mình sẽ hâm mộ Dương Kéo! Muốn làm người tốt như anh ấy!”

“Vậy cuối tuần này cậu sẽ đi xem phim mới của Dương Kéo chứ?”

“Anh ấy có phim mới hả?”

“Ừ.”

“Cuối tuần này phim của Lục Hoài Nhu và Dương Kéo ra cùng ngày. Mẹ mình hứa chỉ cần mình làm xong 2 bài văn thì mẹ mình sẽ dẫn mình đi xem phim của Lục Hoài Nhu đó!”

Tương Thanh Lâm tiếp tục chăm chỉ viết bài văn.

*

Trong phòng làm việc, Lục Hoài Nhu đang cầm ipad, xem trailer phim mới do trợ lý Allen gửi.

Allen đã gửi một số biểu tượng cảm xúc [Giận dữ] liên tiếp –

“Dương Kéo khốn nạn! Giả tạo chết mất! Rõ ràng chúng ta đã đặt lịch trước mà Dương Kéo cố tình lên lịch phim mới vào đúng thứ 6 tuần này để tranh với chúng ta. Chắc anh ta đang cố tình gây hấn với chúng ta đây mà.”

“Là cố ý à? Thật khó nói.” Lục Hoài Nhu nhẹ giọng: “Nhưng mà, tôi có thừa cơ hội thắng.”

Allen phân tích: “Phim <Che ánh mặt trời> của Dương Kéo là chủ đề hồi hộp cân não, doanh thu phòng vé chắc cũng không cao đâu.” Còn phim của chúng ra là thể loại anh hùng khoa học viễn tưởng hợp tác với Fawkes. Với lứa tuổi  thanh niên và trẻ nhỏ là quân chủ lực phòng vé, anh ta đương nhiên không phải là đối thủ của chúng ta!”

Lục Hoài Nhu nghe thấy tiếng bước chân của cô gái nhỏ lên lầu, anh dập tàn thuốc nói: “Vậy đi, bé con nhà tôi về rồi.”

“À mà nhân tiện thì, buổi họp báo ra mắt phim mới dự kiến sẽ tổ chức ở Rạp chiếu phim Star thứ sáu tuần này đấy.”

“Sao cũng được.”

Lục Hoài Nhu đặt máy tính bảng xuống, mở cửa sổ để khói thuốc bay đi.

Lục Chúc Chúc như Na tra cưỡi gió, chạy một lèo lên tầng hai, lao tới Lục Hoài Nhu —

“Ông nội hôm nay đẹp trai quá, đẹp trai nhất trái đất, đẹp trai nhất vũ trụ!”

“Không thèm.” Lục Hoài Nhu lạnh lùng nói: “Nói bình thường.”

Lục Chúc Chúc cười ngượng, bắt tay anh nói: “Thứ sáu tan học, ông dẫn con đi xem phim nhé?”

“Thứ sáu ông có việc, hôm khác đi.”

“Ông nội lúc nào cũng có việc.”

“Ông đây là ông nội chứ không phải ba nhóc. Nó đã nói nhờ ông cho con ăn chứ không nhờ ông chơi cùng con.”

“Ăn gì cơ?” Lục Chúc Chúc nghiến răng nghiến lợi: “Con đâu phải là chó.”

“Hai tuần nữa ba về thì bảo ba đưa xem phim.”

Nói xong, Lục Hoài Nhu quay người đi.

“Mẹ nhóc Lâm nói nếu cậu ấy viết văn tốt thì sẽ đưa cậu ấy đi xem phim.”

Lục Chúc Chúc thở dài, cúi đầu níu lấy quần áo: “Chúc Chúc cũng viết văn nhưng mà không ai dẫn Chúc Chúc đi xem phim.”

Lục Hoài Nhu nhìn lại, thấy khóe mắt cô bé đỏ hoe, đôi mắt đen ngấn nước, như thể sẽ khóc trong giây kế tiếp.

Cảm giác tội lỗi dâng trào trong phút chốc.

“Chúc Chúc là trẻ mồ côi, là đứa không ai muốn.”

Kỹ năng diễn xuất của cô bé cũng là do ông nội truyền lại, chỉ cần một vài từ, Lục Hoài Nhu đau tận tâm can.

“Được rồi, ông đưa con đi! Đừng nói nữa!” Anh cáu kỉnh đi tới, bàn tay đặt lên khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước mắt của cô bé, “Đừng khóc nào, ai nói con là trẻ mồ côi.”

Cùng lắm thì ba không quan tâm, mẹ không thương thôi mà, không cần phải khổ sở như vậy.

“Thật không? Ông nội đưa con đi xem phim nhé?”

Lục Hoài Nhu lau nước mắt cho cô bé, giọng nói kéo dài, khó chịu nói: “Ừ, ông đưa con đi, được chưa.”

Trong giây lát, cô gái nhỏ thay đổi sắc mặt, nở nụ cười: “Vậy thì ông mua vé đi! Con nghe nhóc Lâm nói vé này khó mua lắm!”

Lục Hoài Nhu lấy điện thoại ra, mở ứng dụng mua vé, nói: “Muốn xem phim nào?”

“<Che ánh mặt trời> của Dương Kéo.”

Đầu ngón tay của Lục Hoài Nhu dừng lại: “Nói lại, con muốn xem phim gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.