Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 3: Hoa hồng vàng



Lục Chúc Chúc vẫn ngồi ở trên bậc thang nhà ông nội, trong lòng cảm thấy bất an.

Cái anh kỳ lạ lúc nãy chắc chắn là đùa dai với cô bé.

Nhìn anh còn có vẻ trẻ hơn cả ba nữa, tóc chắc là nhuộm màu bạch kim, dáng dấp còn đẹp hơn ba, không hề có thịt dư hay nếp nhăn, tại sao lại có thể là ông nội của cô bé được.

Chắc chắn là đùa dai!

Rất nhanh, Lục Hoài Nhu lại đi ra biệt thự, nói chuyện vô cùng nóng nảy —

“Đánh thì đánh rồi, không thể nói xin lỗi được, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện tôi xin lỗi!”

“Ông đây đã nói trước rồi, chụp lén là bị chặt chân!”

“Cứ mắng chửi đi, làm như ông đây chưa từng bị chửi vậy, tôi quan tâm à?”



Hắn vô tình nhìn ngang nhìn thấy Lục Chúc Chúc vẫn ngồi ở cửa, đặt điện thoại di động xuống, sốt ruột hỏi: “Nhóc con, ký tên rồi mà còn chưa chịu đi, rốt cuộc là muốn như thế nào!”

“Ai, ai muốn ký tên lên sổ hộ khẩu đâu!”

Cô bé đã xóa sạch hết rồi!

“Bây giờ tôi đi ra ngoài có chuyện, trước khi tôi trở về thì tốt nhất mau đi đi, nếu không ông đây sẽ báo cảnh sát đó.”

Lục Hoài Nhu nói xong cũng không chờ Lục Chúc Chúc phản ứng lại, đi thẳng, trong miệng lẩm bẩm: “Bảo vệ cái kiểu gì thế này, ai ra vào cũng được.”

Lục Chúc Chúc bực mình dậm chân một cái!

Đồ thúi hoắc! Không thể nào là ông nội được!

*

Lục Chúc Chúc lấy quyển tập vẽ từ cặp sách ra, tiếp tục vẽ hoa hồng vàng mà cô bé chưa kịp vẽ xong, bươm bướm nhỏ trên vai cô bé bay lên mặt giấy.

Sinh linh của cô bé là bươm bướm nhỏ, xòe cánh ra, đáp trên hoa hồng vàng.

“Bươm bướm nhỏ, em nói đi, thật ra thì ông nội của chị đang ở đâu vậy.”

Bươm bướm nhỏ phe phẩy cánh, làm rớt bụi tiên xuống.

Đúng lúc này, có một dì mặc một bộ đồ rộng đi ngang qua, trông thấy Lục Chúc Chúc.

Buổi sáng dì đi ra ngoài mua thức ăn đã thấy cô bé ở đây, lúc này cũng đã tới xế chiều, cô bé còn đáng thương ngồi trên bậc thang, vì vậy dì mở miệng hỏi: “Bạn nhỏ, con tìm ai thế?”

“Con tìm ông nội ạ, dì ơi, dì có biết ông nội của con không?”

“Ông nội con là ai?”

“Lục Hoài Nhu ạ.”

“Hả?”

Dì ngẩn người, cho là mình nghe nhầm: “Con nói chủ nhà này, Lục Hoài Nhu, là… ông nội con à?”

Cô gái nhỏ trịnh trọng gật đầu: “Ba con nói vậy.”

Đang nói chuyện, bụng của cô gái nhỏ kêu ọc ọc, dì cười bất đắc dĩ: “Bạn nhỏ, con ăn cơm trưa chưa?”

Lục Chúc Chúc lắc đầu.

“Có muốn qua nhà dì ăn đồ ngọt không nào?”

Lục Chúc Chúc do dự nhìn dì, thật ra thì dì cũng chỉ quá 30 tuổi, còn rất trẻ, kêu chị cũng không nói quá, dáng dấp cũng xinh đẹp, khuôn mặt hiền hòa, khí chất giống như cô Trần vậy, vô cùng dịu dàng.

Thấy cô gái nhỏ do dự, Triệu Tư Gia nói: “Con yên tâm, nhà dì ở bên cạnh, dì không phải là người xấu đâu, nếu con sợ thì chúng ta ăn đồ ngọt tại vườn hoa, có được không nào.”

Vừa nói, dì vừa chỉ vào căn biệt thự bên cạnh biệt thự của ông nội cách một vách tường, bên trong sân có một bộ bàn ghế màu trắng.

Lục Chúc Chúc chưa ăn cơm trưa, lúc này vô cùng đói bụng, vì vậy gật đầu, đi theo dì về nhà.

Triệu Tư Gia thích nấu đồ ngọt, chỉ tiếc là hai đứa con trai ở nhà thì đứa lớn thích ăn đồ ngọt nên béo phì, không được ăn nữa;

Đứa nhỏ thì tính tình cô độc, không thích ăn đồ ngọt.

Cho nên “võ nghệ” của dì không thể khoe với ai được.

Vì vậy, khó khăn lắm mới mời được một bạn nhỏ đáng yêu, Triệu Tư Gia đem hết đồ ngọt ra trải trên bàn đãi cô bé.

Lục Chúc Chúc nhìn chè xoài bưởi, bánh socola tan chảy, bánh nhiều tầng, bánh xoài,… hoa cả mắt, thật là không biết nên ăn cái nào trước.

Con của dì thật sướng quá đi!

Cho tới tận bây giờ cô bé chưa từng được chiêu đãi như vậy, mẹ cô bé còn không biết làm những món này, chỉ biết mua đồ ăn vặt, hoặc kêu đồ ăn mang đi.

“Ăn nhiều vào, đừng ngại nhé.”

“Vâng ạ!”

Lục Chúc Chúc liếm bơ còn dính trên môi, hạnh phúc gật đầu: “Con cảm ơn dì.”

Triệu Tư Gia nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Lục Chúc Chúc, ánh mắt cũng cong cong.

Hầy, thật muốn sinh con gái, cục bông trắng trước mặt này nếu là con gái của dì thì thật tốt biết mấy.

Lúc này, một cậu bé mũm mĩm đi ra, vừa thấy Lục Chúc Chúc, cậu bé liền ngây ngẩn.

Lục Chúc Chúc hồng hào, tóc đen nhánh, đôi mắt to chớp chớp, vô cùng đáng yêu!

“Cảnh Triết, mau lại đây chào hỏi bạn nhỏ Lục Chúc Chúc đi nào.”

Cậu bé mũm mĩm Cảnh Triết chạy tới, lịch sự hỏi han Lục Chúc Chúc: “Chào em, anh là Cảnh Triết, năm nay học lớp hai.”

“Chào anh, em tên Lục Chúc Chúc, năm nay học mầm non.”

Lục Chúc Chúc thấy cậu bé hồi hộp, sinh linh hồ ly trên vai đang run lẩy bẩy.

Cảnh Triết hỏi nhỏ Triệu Tư gia: “Mẹ, em gái nhỏ này là…”

Triệu Tư Gia cũng không biết rõ, chỉ nói: “Chắc là cháu gái của ông nội Lục bên cạnh, chắc vậy…”

Lục Chúc Chúc vội vàng nói: “Đúng vậy ạ, ba con nói, Lục Hoài Nhu chính là ông nội của con.”

Cảnh Triết khó tin nhìn Lục Chúc Chúc: “Anh trai… bên cạnh, là ông nội của em à?”

“Cảnh Triết, không biết lớn nhỏ gì cả, Lục Hoài Nhu bên cạnh không phải là anh, là ông, đừng kêu bậy bạ.” Triệu Tư Gia kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là nhìn ông rất trẻ tuổi mà thôi.”

Cảnh Triết chu cái miệng nhỏ ra nói: “Ông đâu có nói chuyện với ai, trẻ con ai cũng không dám đến gần, con càng không thể nào kêu ông rồi.”

“Bởi vì ông Lục không thích trẻ con, mấy đứa đừng làm phiền ông là được rồi.”

Tâm tư của Lục Chúc Chúc đều đặt trên mấy món đồ ngọt trên bàn, không hề để ý hai người nói chuyện.

Triệu Tư Gia nói với Lục Chúc Chúc: “Tiểu Chúc Chúc, tạm thời con ở nhà dì đã nhé, chơi cùng anh Cảnh Triết, chờ buổi tối ông nội con về dì sẽ đưa con đi tìm ông, được không?”

“Cảm ơn dì, dì vừa xinh lại vừa tốt bụng!”

“Cái miệng nhỏ thật ngọt.”



Ăn xong đồ ngọt, Lục Chúc Chúc sờ cái bụng tròn vo của mình, thật sung sướng.

Đồ ngọt ngon nhất từ trước đến nay.

Cảnh Triết mũm mĩm hâm mộ nhìn cô bé, không chịu được mà nuốt nước miếng, giống như muốn ăn thử.

Lục Chúc Chúc tốt bụng đưa một cái bánh quy cho cậu, cậu xua tay: “Không được, không ăn được, mẹ bắt anh phải giảm cân.”

“Vậy anh chỉ có thể nhìn em ăn thôi!”

“Anh dẫn em đến phòng đồ chơi của anh nhé, anh có nhiều đồ chơi lắm! Có ghép hình nữa, chúng ta chơi ghép hình nha.”

“Được ạ!”

Lục Chúc Chúc rất vui vẻ khi kết được bạn ở đây.

Cảnh Triết đưa Lục Chúc Chúc lên tầng hai đến phòng đồ chơi, trong phòng có rất nhiều đồ chơi, leggo, ghép hình, còn có mô hình và túp lều nhỏ.

Đối với trẻ con thì căn phòng đồ chơi này như là thiên đường vậy.

“Đây là đồ chơi của anh hết sao?”

“Của anh với em trai anh.”

“A, anh còn có em trai ạ?”

“Ừ ừ! Em trai anh là Cảnh Tự, em ấy cũng chơi mấy cái này, rất giỏi.” Cảnh Triết cầm một khối rubik lên, “Như cái này này, ba mươi giây thôi là em ấy đã giải được.”

Lục Chúc Chúc cầm lấy cục rubik, cũng thử rất lâu, nhưng chỉ giải được một mặt.

Cảnh Triết ngược lại thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai cô bé nói: “Cái này khó lắm.”

Lục Chúc Chúc rất thích làm toán, cho nên chưa giải được rubik thhif chưa chịu từ bỏ, một mực đang suy nghĩ.

Cảnh Triết mong đợi nhìn Lục Chúc Chúc: “Chúng ta làm bạn thân được không?”

“Được ạ! Chúng ta là bạn thân!”

Lúc này, bên cấu thang có tiếng bước chân, Cảnh Triết vội vàng đứng lên nói: “Em trai anh trở lại đấy!”

Lục Chúc Chúc nghiêng đầu nhìn cạnh cửa, đứng ở cửa là một cậu bé.

Vóc dáng thon gầy, thanh tú, da trắng, cho dù còn nhỏ tuổi nhưng ngũ quan toát lên vẻ anh tuấn.

Nhưng chỉ là, quần áo của cậu lấm lem, cùi chỏ còn có vết trầy xước.

“Cảnh Tự, em lại đánh nhau với người khác sao!”

“Té.” Cậu bé mặt không biến đổi mà trả lời.

“Em không lừa anh được đâu, anh là anh, ai bắt nạt em, anh sẽ trả thù cho em!”

“Không cần, em đánh rồi.”

Đôi mắt đen của cậu bé lộ ra một chút khí chất nóng nảy.

Lục Chúc Chúc vừa thấy cậu, liền ngây ngẩn.

Sinh linh của anh này là hoa hồng vàng!

Là hoa!

Lục Chúc Chúc không thể bình tĩnh, cô bé thấy sinh linh của rất nhiều người, không phải động vật thì là côn trùng, nhưng mà… từ trước đến nay chưa thấy hoa bao giờ!

Thật thích! Thích hoa! Thật muốn sờ hoa của anh!

Bươm bướm nhỏ bên đầu vai của cô bé đã sớm không thể bình tĩnh, xòe cánh, nhốn nháo muốn bay đến phía trên hoa hồng.

Cảnh Tự thấy Lục Chúc Chúc, nhíu mày, hỏi Cảnh Triết: “Ai đây?”

“À! Là cháu gái bên nhà hàng xóm, mới vừa dọn tới, em ấy tên là Lục Chúc Chúc.”

“Anh ơi, em có thể sờ hoa của anh được không?” Lục Chúc Chúc mong đợi nhìn cậu: “Em thích hoa lắm, có thể sờ được không?”

Đôi mắt của cô gái nhỏ trong veo, chớp chớp như vì sao.

Cảnh Tự lùi về sau theo bản năng, tránh đôi tay trắng nõn của cô bé ra, lạnh giọng: “Không hiểu được.”

Lục Chúc Chúc nhìn bóng lưng cậu, hồi lâu còn chưa thể khôi phục tinh thần.

Cảnh Triết nói: “Em trai anh không thích kết bạn, vậy tụi mình đừng chơi với em ấy nữa, em đừng giận nhé.”

Lục Chúc Chúc lắc đầu: “Em không giận mà, em rất thích hoa của anh ấy.”

“Hoa gì cơ?”

“Là cái này này.”

Lục Chúc Chúc múa tay múa chân mãi mới nhận ra được, người bình thường không thể thấy sinh linh của người khác.

“Thôi vậy.”

Lục Chúc Chúc luyến tiếc nhìn cửa phòng đóng chặt phòng Cảnh Tự, trong miệng lẩm bẩm: “Hoa của anh….”

**

Cảnh Tự mặt không biến sắc trở về phòng, đóng cửa, dựa lưng vào cửa, hít thở sâu, cảm giác dâng trào.

Bươm bướm nhỏ thật là đáng yêu!!!

Làm sao cậu có thể biết được lại có một bươm bướm nhỏ đáng yêu như vậy!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.